Họ mới quen nhau chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ.
Nhưng người ấy không nói họ là bạn đường, không nói họ là người lạ, cũng không hỏi tên nàng. Lại thản nhiên nói với người khác:
"Đương nhiên là bạn bè rồi."
Mọi thứ về người này đều cực kỳ giống với cái tên mơ hồ kia: Bertha.
Cô ấy có thật sự tên là Bertha không? Hay là Khổng Lê Diên đã hiểu lầm gì đó. Nhưng âm thanh mơ hồ chọc thủng vỏ trứng kia thật sự quá xa xôi, khiến người ta có chút không thể phân biệt được.
Khổng Lê Diên nghĩ như vậy. Thế nên, mái tóc vàng óng vừa dừng lại trong lòng bàn tay, cũng thoáng lướt qua.
Mềm mại, thậm chí còn hơn một chút.
Chỉ hơi thất thần một lúc, nó đã nhanh chóng trượt khỏi lòng bàn tay nàng.
Cô gái trẻ dường như không để ý đến chuyện này. Nhưng Nicole lại phát hiện Khổng Lê Diên đã tỉnh lại trước.
Như định hỏi thêm điều gì đó, nhưng nhìn thấy nàng tỉnh lại, cuối cùng lại không nói nữa.
Thế là cô gái trẻ cũng theo ánh mắt của Nicole nhìn qua. Quay lưng về phía mặt trời sắp lặn, cô ấy nghiêng người nhìn nàng và cười.
"Cô tỉnh rồi à? Nicole muốn đi riêng, cô ấy cố ý đợi cô tỉnh lại để chào tạm biệt đấy."
Dứt lời, Nicole nhíu mày một chút, như không hài lòng lắm với cách nói của Bertha.
Khổng Lê Diên hoàn hồn, bàn tay đặt trên thành cửa xe vươn ra ngoài.
"Tạm biệt, Nicole."
Nàng cười nói tạm biệt, rõ ràng lần này qua đi họ sẽ không bao giờ gặp lại.
Nicole mím môi một chút, nhìn bạn mình, rồi lại nhìn Khổng Lê Diên đang giữ nụ cười trên môi.
Cuối cùng vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay nàng. Dùng tiếng Trung, có phần cứng nhắc mà nói:
"Sau này nếu thấy bài đăng của tôi trên Instagram, nhớ like cho tôi, hoặc là vote cho tôi một phiếu."
Thật là một cách từ biệt kì quái.
Khiến Bertha đứng bên cạnh bật cười, nói "Được thôi". Người này khi nói chuyện luôn có một chút âm cuối dịu dàng. Khổng Lê Diên nghĩ vậy.
Nicole đi rồi. Dưới ánh hoàng hôn vàng óng, bóng dáng cô ấy ngày một nhỏ đi, nhưng cái bóng lại ngày một kéo dài.
Khổng Lê Diên lơ đãng tựa vào thành xe, lười biếng híp mắt, nhìn dòng xe cộ và dòng người cuồn cuộn bên ngoài chiếc xe mui trần.
Nhìn Bertha giơ tay lên cao, vẫy mãi, cho đến khi bóng dáng Nicole hoàn toàn biến mất, mới lưu luyến hạ xuống.
Rồi cô ấy cầm lon nước vẫn đặt trên nắp động cơ, vui vẻ uống một ngụm lớn.
Bên trong đó hình như là nước có ga.
Bởi vì ở gần, nên từ vị trí của Khổng Lê Diên, nàng gần như có thể nghe thấy tiếng bọt khí chảy trong cơ thể người phụ nữ trẻ tuổi, rồi từ từ vỡ ra, tan biến.
"Cô ấy phải một mình đi tham gia triển lãm sao?" Khổng Lê Diên đột nhiên lên tiếng.
Người phụ nữ trẻ tuổi dường như bị giật mình, cô ấy nảy người khỏi thành xe, quay đầu lại thấy nàng mới cười một cái, thả lỏng và tiếp tục tựa vào.
Rồi cô ấy đưa lon nước trong tay sang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!