Trận tuyết lớn rơi vào ngày 1 tháng 1 đã hoàn toàn tan đi, một hiện tượng hiếm thấy ở Thượng Hải, khiến cho đoàn phim phải vội vã quay mấy ngày cảnh tuyết liên tục.
Nhưng đạo diễn vẫn không hài lòng lắm. Theo như lịch trình được thông báo trong nhóm WeChat, có một phân đoạn quan trọng trong kịch bản yêu cầu phải có bão tuyết, mà chỉ với một chút tuyết ở Thượng Hải thì không thể nào làm được. Nhân công tạo cảnh đã thử vài lần nhưng lại không đủ chân thật, tổ mỹ thuật và bộ phận sản xuất ngoại cảnh đang đau đầu, vội vã tìm kiếm địa điểm quay ngoại cảnh cho phân đoạn này.
Nhiệm vụ của Phó Đinh Lê rất rõ ràng: ở hiện trường, cô phụ trách sắp xếp đạo cụ liên quan đến điêu khắc, chỉ đạo các cảnh đặc tả; sau mỗi ngày làm việc, cô tổng hợp lại thành văn bản để báo cáo cho Văn Anh Tú; mỗi tuần cô dành thời gian đến phòng làm việc của Văn Anh Tú để báo cáo trực tiếp, có một số việc vẫn phải mặt đối mặt để trao đổi.
Hôm nay phòng làm việc thiếu người, Phó Đinh Lê liền giúp một học trò của Văn Anh Tú trộn bột giấy suốt nửa ngày.
Cậu học trò là người tò mò, thấy Phó Đinh Lê kiên nhẫn giúp đỡ miễn phí, sau khi làm xong liền lau tay, đến hỏi:
"Văn lão sư nói chị học chuyên ngành điêu khắc ở Học viện Nghệ thuật California à? Trường tốt như vậy, sao về nước lại đến đoàn phim làm công việc vặt này?"
Phó Đinh Lê rất thẳng thắn đáp: "Nhà tôi phá sản, mẹ tôi nợ nần, tôi bị cắt chu cấp. Tạm thời không tìm được việc khác, đành phải làm việc này trước đã."
Cậu học trò im lặng mười mấy giây, rồi cười gượng gạo: "Ồ ồ, ra là vậy. Tôi đã nói mà, chị vừa nghe tôi nói đã hiểu ngay, trộn được loại bột giấy tôi muốn, thậm chí còn tốt hơn cả cảm giác tôi miêu tả... Sao, sao lại chạy đến... làm phim ha ha ha..."
Con đường nghệ thuật thuần túy vốn khó đi, điêu khắc lại càng dựa vào danh tiếng và mối quan hệ. Không có đàn anh đàn chị trong ngành dẫn dắt, không có nguồn tài chính hỗ trợ, giai đoạn đầu rất khó khởi nghiệp.
Hai điều kiện quan trọng nhất, Phó Đinh Lê đều không có. Thứ nhất, cô vừa về nước, hoàn toàn không quen biết ai trong giới nghệ thuật trong nước, ngay cả mấy người bạn cùng chí hướng trước đây cũng đã trở mặt vì chuyện cô rút vốn; thứ hai, cô cũng không có tiền, không có điều kiện để làm việc độc lập.
Vừa nãy là "công việc vặt", bây giờ lại biến thành "làm phim". Phó Đinh Lê cười cười, hỏi: "Tôi thế này cũng được coi là làm phim sao?"
"Sao lại không?" Giọng của Văn Anh Tú từ phía sau vang lên, bà liếc cậu học trò một cái. "Đợi phim chiếu, danh sách cuối phim phải thêm cả tên của cô vào."
Một trải nghiệm thật mới lạ. Phó Đinh Lê sững người vài giây. "Tôi ư? Còn thêm cả tên tôi?"
Cậu học trò thân với Văn Anh Tú nhất, gọi một tiếng "Văn lão sư" rồi cười hì hì đến gần.
"Văn lão sư, chị Phó đây vừa giúp em rất nhiều việc, người tốt lắm, cô phải trả thêm cho chị ấy mấy phần công mới được."
Rồi cậu lại ghé qua nháy mắt với Phó Đinh Lê. "Trước đây em từng đến trường các chị trao đổi, nên gọi là chị Phó không sai chứ?"
Phó Đinh Lê không ngờ lại có mối liên hệ này, cô cong mắt cười. "Không sai."
Cậu học trò cười cười, lại vỗ vai Phó Đinh Lê, nói chuyện phiếm với Văn Anh Tú vài câu rồi lại đi làm việc.
Phó Đinh Lê vừa trộn bột giấy nửa ngày, không kịp mặc tạp dề, nên giờ cả quần và áo khoác đều dính đầy bụi, trông có chút lem luốc, nhưng lại không có vẻ bẩn thỉu.
Cô cứ thế đứng đó, còn cười toe toét đón lấy ánh mắt của Văn Anh Tú. Bất cứ ai nhìn vào đôi mắt ấy đều cảm thấy cô vui vẻ và thẳng thắn.
Văn Anh Tú liếc cô một cái. "Sau này đừng làm mấy việc vặt vô ích này nữa. Người trả lương cho cô không phải tôi, càng không phải cậu học trò thích tích cóp của tôi."
Phó Đinh Lê nói, giọng nói mềm mại trong trẻo: "Tôi biết ạ, không sao đâu Văn lão sư, chỉ là tiện tay giúp một chút thôi, thấy thì giúp."
Cô xưa nay vẫn vậy, trong lòng không có nhiều khúc khuỷu, nói gì là nấy. Dù người khác có nghiền ngẫm lòng tốt của cô có mục đích gì khác hay không, cô cũng không quá để tâm.
Nếu ngay cả chuyện này cũng phải đặt lên bàn cân, giống như xiên thịt nướng mà nướng qua nướng lại, tỉ mỉ cân nhắc lợi hại, thì những chuyện không dám giúp, không muốn giúp sẽ ngày một nhiều hơn.
Phó Đinh Lê thề rằng mình không thể trở thành người như vậy.
Dù nhà có phá sản nợ nần, cô có sa sút đến mức phải ở trong căn phòng trọ rẻ tiền, cuối cùng cũng không thể chạm tới ước mơ xa xỉ.
Cũng phải giữ lấy tâm tư thanh thản này, để những thay đổi xảy ra trên người mình chậm lại một chút.
Văn Anh Tú "ừm" một tiếng, một lúc sau, như thể mới nhớ ra vấn đề lúc nãy, bà nhíu mày, cao giọng nói:
"Đương nhiên phải thêm tên của cô, dù sao cũng là chỉ đạo điêu khắc hiện trường."
Dừng một lúc, bà lại như đang nhấn mạnh: "Tuy là thêm vào sau tên của tôi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!