Thượng Hải chưa từng có tuyết rơi như thế, và Khổng Lê Diên cũng chưa từng đón Tết như thế.
Đối với nàng, ngày Tết chẳng khác gì những ngày bình thường.
Trừ mùa hè nóng trên 37 độ khiến nàng trở nên bồn chồn cáu kỉnh, ba mùa còn lại đều giống như bị nén vào trong những chiếc lon trên dây chuyền sản xuất tự động, trôi qua ngày một nhanh.
Tất cả những chiếc lon đều y hệt nhau, chỉ khác ngày sản xuất và hạn sử dụng.
Nàng không ngờ, chiếc lon của ngày 1 tháng 1 này lại có sự khác biệt.
Tối ngày 1 tháng 1, Thượng Hải có tuyết lớn. Khổng Lê Diên dựa vào thành xe, rít một hơi thuốc lá vị rượu vang đỏ.
Làn khói tỏa ra rồi lại bị gió thổi tan. Giữa màn tuyết lượn lờ và sương mù mờ ảo, nàng cúi đầu, tia lửa châm đến vạch đánh dấu cuối cùng trên điếu thuốc.
Nàng bất giác nhớ đến California.
Nàng nằm ngửa trong chiếc xe mui trần hút thuốc, có một người cô gái trẻ tuổi sẽ dựa vào thành xe hóng gió, hoặc bắt chuyện với những "người bạn" mới quen, hoặc chụp ảnh. Cô ấy sẽ nheo mắt ngắm nghía, chụp những chú chim nhỏ bay ngang qua, chụp những người qua đường có nét đặc biệt... và chụp nàng.
Tóm lại, dù đang làm gì, người đó cũng sẽ ghé qua xin một hơi thuốc, rồi lại bị sặc, đôi mắt màu nâu nhạt ngấn một tầng sương ướt át vì nước mắt, vừa ngây ngô lại vừa xinh đẹp.
Nàng thấy thú vị. Người này rõ ràng không biết hút, nhưng lần nào cũng cố xin cho bằng được. Điều đó khiến nàng luôn không nhịn được mà cười lớn, cũng luôn không nhịn được mà dập điếu thuốc, túm lấy cổ áo cô gái kia.
Nàng cúi xuống, cô ấy ngửa đầu lên.
Cơn gió lồng lộng thổi tung mái tóc của cả hai. Viên bi a
-xít trong đầu lọc vỡ ra, hòa vào hoàng hôn đỏ rực.
Hôn nhau vào thời khắc đó, giống như đang chìm vào lòng đất.
Thật ra thuốc lá vị rượu vang đỏ không ngon, vị nhạt, lại còn khé cổ. Sau khi trở về, Khổng Lê Diên rất ít khi hút. Chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại, có một cô gái từng hỏi nàng:
"Cô chỉ thích hút loại thuốc này thôi à?"
Trước đây thì không. Nhưng sau khi trở về, nàng thực sự chỉ hút loại này.
Khổng Lê Diên chậm rãi phả ra làn khói trắng cuối cùng, lười biếng dựa vào thành xe, đế giày nghiền nát lớp tuyết mỏng.
Mái tóc suôn mượt thỉnh thoảng bị gió thổi bay, điếu thuốc đang cháy bị gió thổi bùng lên rồi lại lụi đi. Tàn lửa sắp chạm đến tay, nàng vẫn chăm chú nhìn vào tiết trời ẩm ướt, hồn nhiên không hay biết.
Mãi cho đến khi đầu ngón tay bị nóng rát, nàng mới chậm chạp cảm thấy đau. Nhưng vẫn không vội vã, nàng vén lọn tóc che khuất tầm mắt ra sau tai.
Tiếp đó, nàng dập tắt điếu thuốc đã cháy đến vạch cuối cùng. Rồi nghĩ, hút xong rồi, nên về thôi.
Nhưng đế giày vẫn nghiền nát lớp tuyết mới rơi, phát ra tiếng lạo xạo giòn tan.
Khổng Lê Diên vẫn dựa vào thành xe, nhìn con hẻm nhỏ được ánh đèn đường chiếu rọi, nhìn bóng dáng ngày một nhỏ dần, rẽ vào khu chung cư.
Nhìn một chuỗi dấu chân mới tinh còn in trên lớp tuyết mỏng.
Nhìn một chú chim nhỏ bên cạnh nàng, nhẹ nhàng bay đi.
Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm vào chuỗi dấu chân đó, rồi lại nghĩ: Ít nhất thì ngày lễ này vẫn chưa kết thúc.
Thế là nàng men theo con đường sáng tỏ, theo chuỗi dấu chân đó mà đi vào trong.
Tuyết rơi lả tả, nàng không che ô nữa, chỉ đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cúi đầu bước đi. Khi đến dưới lầu, Phó Đinh Lê đã lên nhà.
Có mấy đứa trẻ đang tụ tập ở ven hẻm, đốt loại pháo hoa nhỏ đặt trên đất, nổ lách tách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!