Chương 15: (Vô Đề)

Khi chiếc xe của Khổng Lê Diên dừng lại trên con phố quen thuộc, Phó Đinh Lê đã luống cuống đeo xong đôi găng tay, che đi vết sẹo không sâu không cạn, thậm chí còn không mấy rõ ràng trên tay mình.

Không phải cô cố chấp muốn chiếm món hời này, chỉ là cô cảm thấy đôi găng tay này thực sự không hợp với ông chú kia. Dù nó cũng chẳng hợp với cô, nhưng ít nhất vẫn còn tốt hơn đôi găng tay len cừu đắt tiền đến mức khiến cô áy náy kia.

Phó Đinh Lê quyết định sẽ nhận đôi găng tay này và trả lại đôi đang để ở phòng trọ.

Ít nhất thì, cô trước sau vẫn có thể coi đây là một cuộc trao đổi ngang giá, một bữa bánh trôi đổi lấy đôi găng tay hai mươi lăm tệ.

Phó Đinh Lê từng nghe người khác nói không chỉ một lần, rằng Khổng Lê Diên luôn hiểu rõ đạo lý có vay có trả, còn hiểu rõ hơn cả cô.

Khổng Lê Diên chắc chắn cũng muốn sòng phẳng hơn mình, phải không? Phó Đinh Lê thầm nghĩ.

"Đang nghĩ cách trả lại đôi găng tay cho tôi à?" Trên xe, Khổng Lê Diên đột nhiên nói trúng tim đen của Phó Đinh Lê. "Cái đôi mà tôi tặng cô trước mặt cả đoàn phim ấy."

Phó Đinh Lê có chút giật mình. "Sao cô biết?"

Khổng Lê Diên liếc cô một cái. "Chẳng có ai giống cô cả. Mắt cứ láo liên, mà tâm tư thì viết hết cả lên mặt."

"Rõ ràng vậy sao?" Phó Đinh Lê không nghĩ vậy.

Hồi mười chín, hai mươi, bạn bè xung quanh đều nói cô không giấu được chuyện gì, ruột để ngoài da, giống như một đám cỏ dại bị gió thổi qua là lật tung cả gốc rễ. Vui buồn gì cũng lộ hết ra ngoài.

Nhưng cô tự thấy, sau khi gia đình sa sút rồi quay trở lại Thượng Hải, những biến cố chớp nhoáng và vỡ nát ấy đã nuốt chửng đám cỏ dại kia sạch sẽ. Phó Đinh Lê không còn là Phó Đinh Lê của ngày xưa, cũng dần học được cách che giấu hỉ nộ ái ố.

Huống hồ, thời gian Khổng Lê Diên quen biết cô cộng lại cũng chưa quá mười ngày, làm sao có thể dễ dàng nắm thóp được cô như vậy?

"Đừng trả."

Không đợi Phó Đinh Lê nghĩ ra được lý do, Khổng Lê Diên lại lên tiếng, chặn đứng những nghi hoặc vốn không có lối thoát của cô.

Đáng lẽ Phó Đinh Lê nên hỏi tại sao. Nhưng Khổng Lê Diên lại nói ngay:

"Tôi không phải kiểu người sẽ đòi lại đồ đã tặng. Người khác thấy chúng ta cứ chuyền qua chuyền lại một đôi găng tay, còn tưởng bên trong có bí mật gì."

Chỉ một câu nói đã khiến Phó Đinh Lê nhớ đến tấm thẻ gửi xe từng được giấu trong đôi găng tay.

Nơi đó đúng là có bí mật, cô cũng đã quên mất, đôi găng tay không phải là mục đích, mà chỉ là vật dẫn.

Lúc trước Khổng Lê Diên đưa găng tay cho cô, mục đích chỉ là vì tấm thẻ gửi xe kia, để cô đi tìm nàng, xác nhận cô không phải là quả bom nổ chậm vô hình.

Vậy còn bây giờ thì sao? Khổng Lê Diên đã xác nhận được chưa? Chắc là rồi, dù sao nàng cũng đã biết từ chỗ cô rằng những tấm ảnh đã bị xóa sạch.

Phó Đinh Lê không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ chậm rãi "ừm" một tiếng, rồi nói: "Biết rồi."

Cô không nghĩ về chuyện này nữa, cho đến khi chiếc xe chạy đến con phố bên ngoài ngõ hẻm dẫn vào phòng trọ, một lần nữa dừng lại ở vị trí cũ.

Tuyết vẫn chưa tạnh, bay lất phất, như thể đang cố gắng níu kéo dòng thời gian, để lại chút ký ức cho ngày Tết Dương lịch này.

Phó Đinh Lê mở cửa xe, bước xuống. Những bông tuyết bay lả tả táp vào mặt khiến cô phải rụt cổ vào trong áo khoác. Giây tiếp theo, Phó Đinh Lê nghe thấy tiếng đóng cửa xe phía sau.

Cô buột miệng nói: "Không phải đã biết đường rồi sao? Cô Khổng còn xuống xe làm gì nữa?"

Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một tiếng "tách". Cô quay đầu lại, nhưng đã đi vòng ra trước mũi xe, chỉ nhìn thấy đầu ngón tay của Khổng Lê Diên vừa quẹt lên một tia lửa nhỏ, trông có chút đột ngột giữa những bông tuyết bay tán loạn.

Và cả gò má của Khổng Lê Diên ẩn hiện sau làn khói trắng, xương gò má cao, đường nét lại có phần dịu dàng. Khi nàng hơi ngước mắt lên nhìn người khác, ánh mắt luôn mông lung và ẩn tình.

Người phụ nữ này trước nay vẫn vậy.

"Tôi xuống hút điếu thuốc." Khổng Lê Diên dựa vào thành xe, đôi môi đỏ mọng phả ra một làn khói trắng, lượn lờ bao bọc lấy Phó Đinh Lê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!