"Chân tôi tê, đứng không nổi."
Phó Đinh Lê trả lời một cách lạc đề, đến chính cô cũng không hiểu nổi mình.
Giống như những giọt nước mắt lăn dài trên má, kể từ lúc nhìn thấy Khổng Lê Diên, chúng hoàn toàn không thể kiểm soát, cứ thế tuôn rơi lã chã. Gió thổi qua, cuốn chúng bay đi khắp thế gian.
Nhưng cô không thể nào vừa khóc lóc sụt sùi, vừa quay sang nói với một người không liên quan như Khổng Lê Diên rằng: Tôi nhớ mẹ.
"Tôi nhớ mẹ."
Ít nhất thì, Phó Đinh Lê cũng đã lau khô nước mắt, đứng thẳng người dậy rồi mới nói ra câu đó. Cô cảm thấy mình đã rất chân thành.
Khổng Lê Diên dường như cũng mặc nhiên chấp nhận, nàng cười, tựa hồ đang cảm thán cảm xúc của Phó Đinh Lê sao mà vui buồn thất thường, lại quá đỗi tùy hứng. Nụ cười lần này có lẽ vì thế mà trông rõ ràng hơn mọi khi, giống như lớp bụi trên vách đá vừa bị một cơn gió thổi bay đi.
Rồi nàng liếc thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Phó Đinh Lê bị gió lạnh tạt vào đến đau rát. Nàng móc từ trong túi ra vài tờ khăn giấy nhàu nhĩ, đưa cho Phó Đinh Lê.
Phó Đinh Lê không khách sáo, cũng chẳng chê bai, nhận lấy rồi lau vội lên mặt mình.
Lau xong nước mắt, xì xong mũi.
Thứ còn lại là chóp mũi và vành mắt đỏ ửng, cùng một đôi mắt vẫn còn ngấn hơi nước.
Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy.
Ẩm ướt, cô đơn. Nhưng tuyệt nhiên không tan vỡ, mà vĩnh viễn căng tràn sức sống.
Mãi đến khi Phó Đinh Lê sụt sịt mũi, hỏi nàng:
"Cô là minh tinh mà sao khăn giấy trong túi lại nhàu nhĩ thế này."
"Không biết, tiện tay tìm trong túi thôi." Khổng Lê Diên trả lời sau vài giây, rồi liếc Phó Đinh Lê một cái. "Dùng xong hết rồi mới quay ra chê à?"
Phó Đinh Lê đúng là đuối lý, cô vo tròn những tờ khăn giấy đã dùng lại.
Rồi lại nghe thấy Khổng Lê Diên thở dài.
Nàng quay đầu lại, tuyết đã rơi dày hơn. Khổng Lê Diên vẫn cầm chiếc ô màu tối, đột nhiên bật cười.
"Mấy tờ giấy này, chắc là Vinh Ngô lại lén nhét vào áo khoác của tôi rồi."
"Lén nhét?" Phó Đinh Lê không hiểu.
Khổng Lê Diên "ừm" một tiếng, rồi đột nhiên buông một câu: "Chắc sợ tôi cũng sẽ nhớ mẹ."
Phó Đinh Lê sững người. Cô có nghe nói chuyện mẹ của Khổng Lê Diên mất sớm.
Nhưng mà...
Không đợi chữ "nhưng mà" được thốt ra.
Khổng Lê Diên lại nhìn cô, rồi bật cười trước phản ứng chậm nửa nhịp của cô.
Tiếng cười quá mức táo bạo, có chút giống người phụ nữ ngông cuồng lười biếng ở California. Nhưng rất nhanh, nàng lại trở về dáng vẻ của Khổng Lê Diên, vân đạm phong khinh vỗ nhẹ vào gáy cô.
Như đang chế nhạo.
"Lừa cô đấy, thế mà cũng tin à?"
Tuyết rơi lả tả. Có một khoảnh khắc, Phó Đinh Lê cảm thấy mình cuối cùng cũng nắm bắt được điểm tương đồng giữa Khổng Lê Diên và người phụ nữ ở California kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!