Phó Đinh Lê giật mình nhận ra mình vừa thất thần.
Mãi đến khi Hạ Duyệt đến trước mặt, huơ huơ tay, cô mới bừng tỉnh. "Cô Phó, chị..." Hạ Duyệt ngập ngừng, dường như muốn nói rồi lại thôi.
Phó Đinh Lê kéo cặp bịt tai trên đầu xuống.
Cô và Hạ Duyệt nhìn nhau, rồi ánh mắt cùng dời đến cặp bịt tai mà Khổng Lê Diên vừa trả lại.
"Xin lỗi em nhé.." Cô áy náy nói. "Chưa được em đồng ý mà chị đã cho cô Khổng mượn cặp bịt tai em tặng."
"Ôi, chuyện nhỏ ấy mà." Hạ Duyệt hào phóng xua tay. "Em tặng chị rồi mà! Sao em lại để ý chuyện chị cho ai mượn đồ của mình được chứ!"
"Vậy sao vừa rồi em cứ nhìn chằm chằm chị..." Phó Đinh Lê khoa tay một vòng quanh mặt mình, "... với vẻ mặt như thế?"
"À!" Hạ Duyệt cười hì hì. "Em chỉ định hỏi sao cặp bịt tai của chị lại ở chỗ cô Khổng thôi."
"Vì hôm qua chị cho cô ấy mượn..." Phó Đinh Lê đáp, rồi bỗng khựng lại.
"Đúng vậy!" Hạ Duyệt ghé sát lại, đôi mắt lấp lánh vẻ phấn khích. "Rõ ràng hôm qua lúc tan làm em còn thấy chị đeo nó cơ mà, sao sau đó lại cho cô Khổng mượn được hay vậy!"
"Hai người tối qua có phải đã lén..."
"Không có lén lút gì cả, chỉ là tình cờ thôi!" Phó Đinh Lê ngắt lời Hạ Duyệt.
Chính cô cũng bất ngờ vì mình đã dùng đến dấu chấm than trong giọng nói. Nhưng có vẻ như sự quyết liệt đó lại khiến Hạ Duyệt dễ đồng cảm hơn. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
"Em hiểu rồi ạ!"
Phó Đinh Lê lúc này mới thả lỏng, mỉm cười.
Hạ Duyệt lại ghé vào tai cô, thì thầm: "Nghe nói cô Khổng không thích nợ ai cái gì đâu. Người khác tặng hay cho cô ấy mượn thứ gì, y như rằng hôm sau sẽ nhận lại một món quà đáp lễ còn quý giá hơn."
"Phó lão sư cũng nhận được quà rồi phải không ạ?"
"Vậy à?" Phó Đinh Lê có chút ngạc nhiên.
Cô bất giác nhớ lại người phụ nữ ngổ ngáo ở California, người đã ngang nhiên mặc quần áo của cô, giật lấy miếng hamburger cô vừa cắn dở để ăn tiếp, và chưa bao giờ có khái niệm về hai từ "đáp lễ".
Cô thở dài một hơi, lưỡng lự đáp: "Coi như là có đi."
...
Thời gian trôi đi như những thước phim được cắt dựng vội vã, chẳng để ai kịp nắm bắt trọng tâm. Những khung cảnh, thời tiết, trang trí đường phố và cả cách ăn mặc của mọi người cứ thế thay đổi chóng mặt.
Giấc mộng California ngày nào dường như đã bị cái ẩm lạnh và phức tạp của Thượng Hải phủ lên một lớp dày, không còn dễ dàng bị khơi gợi lại nữa.
Tết Dương lịch đến rất nhanh.
Lúc Phó Đinh Lê bước ra từ phòng làm việc của Văn Anh Tú, chân trời đã được nhuộm một màu rực rỡ và lãng mạn như một giấc mộng. Ánh đèn huyên náo, không khí se lạnh mà đông đúc.
Cô thường xuyên đến phòng làm việc để báo cáo với Văn Anh Tú về tiến độ quay phim.
Văn Anh Tú tuy miệng thì luôn nói mình bận rộn và tỏ ra coi thường việc nghệ thuật điêu khắc phải đi "làm nền" cho một bộ phim thương mại, nhưng người phụ nữ ngoài năm mươi ấy lại là người có trách nhiệm hơn bất kỳ ai. Mỗi tuần Phó Đinh Lê đều phải báo cáo một lần. Khi trao đổi với đạo diễn về tình hình sử dụng các tác phẩm điêu khắc, chân mày bà nhíu lại còn chặt hơn cả người khác. Mỗi lần thay đổi địa điểm, bà đều tự mình vận chuyển, kiểm tra và tu sửa các tác phẩm.
Phó Đinh Lê may mắn vì mình không phạm phải sai lầm nào, lại luôn tôn trọng yêu cầu của Văn Anh Tú. Dần dần, một vài cách làm của cô đã được bà chấp nhận, thái độ của bà đối với cô cũng hòa hoãn hơn.
Ở một góc độ nào đó, sự khó tính và yêu cầu cao trong công việc của Văn Anh Tú, vốn là lý do khiến nhiều người trong ngành ngại phiền, chê ít tiền mà không muốn nhận, lại chính là cơ hội cho Phó Đinh Lê.
Gần phòng làm việc là một bảo tàng mỹ thuật, đi thẳng ra là con phố nghệ thuật. Dọc đường giăng đầy những banner và mô hình quảng cáo cho các buổi triển lãm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!