Nghĩ đến cặp bịt tai là do được tặng, Phó Đinh Lê bước lên hai bậc thềm trước cửa sắt khu chung cư rồi dừng lại. Cô xoay người, dặn dò với theo:
"Tôi chỉ cho cô mượn thôi, nhớ phải trả lại đấy. Đồ người khác tặng mà mình đem cho tiếp thì bất lịch sự lắm."
Khổng Lê Diên đứng dưới bậc thềm, mỉm cười nhìn cô trong ánh đèn đường vàng vọt. Nụ cười của nàng phảng phất như đang nhìn một kẻ cố tình gây sự vô cớ.
"Xem ra cô không định mời tôi lên nhà rồi?"
Ngọn đèn cảm ứng ở tầng trệt dường như đã hỏng. Phó Đinh Lê thử giậm chân vài cái nhưng nó vẫn không hề có phản ứng. Cô đành chấp nhận, chỉ tay lên khoảng không đen kịt trên đầu mình.
"Đèn ở đây hỏng rồi, đèn hành lang trên tầng tôi ở cũng hỏng nốt. Cô muốn theo tôi mò mẫm leo lên tầng sáu, rồi đứng nhìn tôi loay hoay tìm chìa khóa cả buổi để được gì chứ?"
Chung cư Phó Đinh Lê ở thuộc dạng nhà tập thể kiểu cũ, cơ sở vật chất đã xuống cấp. Lối vào có một mái hiên ngắn chìa ra, nhưng gần như vô dụng, chẳng che nổi nắng mưa.
Vậy mà giờ phút này, nó lại tạo ra một sự đối lập sáng tối mãnh liệt, vô tình chia cắt họ thành hai thế giới.
Ranh giới ấy được tạo nên bởi hai ngọn đèn.
Ánh đèn đường còn đủ sáng tỏ bao bọc lấy Khổng Lê Diên, trong khi thứ duy nhất ôm lấy Phó Đinh Lê chỉ là bóng tối dưới mái hiên ngắn cũn này.
Phó Đinh Lê vốn nghĩ mình là người rộng rãi, dù cho hoàn cảnh có túng quẫn đến đâu, cô vẫn luôn cố nén lại, không cho phép bản thân tỏ ra yếu đuối trước mặt bất kỳ ai.
Nhưng chỉ với hai ngọn đèn thôi mà lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác tủi hổ không tài nào chịu nổi. Cô sẽ đối mặt ra sao nếu Khổng Lê Diên thật sự bước vào căn phòng trọ vẻn vẹn hai mươi mét vuông của mình?
"Vậy tôi không lên nữa."
Hồi lâu sau, Khổng Lê Diên mới lên tiếng. Nhưng nàng vẫn đứng yên dưới bậc thềm, ánh mắt dán chặt vào Phó Đinh Lê, bình thản nói:
"Cô cứ lên nhà bật đèn đi. Tôi sợ cô đi dép lê mò mẫm trong bóng tối rồi vấp ngã, không ai gọi xe cứu thương giúp thì phiền."
Bàn tay đang tìm chìa khóa của Phó Đinh Lê khựng lại. Người phụ nữ này luôn có tài chọc cho cô tức đến nghiến răng.
"Xe cứu thương đắt lắm, tôi không trả nổi đâu."
"Thế thì vừa hay," Khổng Lê Diên nhếch mép cười thờ ơ, "Tôi có xe."
Phó Đinh Lê nghẹn họng, vừa định cãi lại thì bỗng nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.
Giống như tất cả những hạt bụi căng thẳng lơ lửng trong không khí sắp sửa nổ tung bỗng bị hút cạn, quyện vào một đám mây mềm ẩm, rồi bị một cơn mưa bất chợt cuốn đi sạch sẽ.
Và giọng nói của Khổng Lê Diên chính là tầng mây mà cơn mưa ấy không tài nào cuốn đi nổi.
"Lên đi, tôi thấy đèn phòng cô sáng sẽ đi ngay."
Nếu nàng là mây, thì hẳn là một áng mây ngang ngược, cứ lững lờ trôi, chẳng màng đến muộn phiền nhân thế.
Phó Đinh Lê chọn cách quay lưng lại với áng mây đó.
Cuối cùng cô cũng tìm được chìa khóa. Những ngón tay vừa chạm vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, cô đã có thể mường tượng ra hơi lạnh bên trong căn phòng trọ. Bỗng nhiên, cô nhớ ra một chuyện.
"Cô Khổng, hay là bữa hamburger hôm nay coi như trả xong nợ nhé."
"Tôi không quen lợi dụng người khác. Nợ một mà trả trăm thì hời quá, không hay cho lắm."
Phó Đinh Lê đứng trong bóng tối lẩm bẩm, lưng vẫn hướng về phía Khổng Lê Diên, không tài nào đoán được vẻ mặt hay phản ứng của nàng lúc này.
Khổng Lê Diên im lặng.
Ngay khi Phó Đinh Lê nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời, giọng nói của Khổng Lê Diên lại vang lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!