Nhưng có lẽ, đây chỉ là vì Phó Đinh Lê đã ngủ mê man.
Phó Đinh Lê mơ màng ngáp một cái, phát hiện Khổng Lê Diên đã thu lại vẻ mặt khó hiểu kia. Nàng tháo dây an toàn của cô ra, thờ ơ cười, rồi hỏi:
"Đường chỉ có mười phút, mà cô thật sự ngủ được sao?"
Nói rồi, Khổng Lê Diên đeo khẩu trang lên, che giấu hết thảy biểu cảm, như thể vẻ mặt vừa rồi chưa từng tồn tại.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Phó Đinh Lê hoang mang hỏi.
Động tác tháo dây an toàn của Khổng Lê Diên khựng lại một chút. "Mười lăm phút đi, không lâu lắm."
Đoạn đường chỉ mất mười phút, vậy mà cô lại ngủ suốt mười lăm phút. Nói cách khác, năm phút trước khi xe đến nơi, cô vẫn đang say ngủ và trong năm phút ấy, Khổng Lê Diên không hề đánh thức cô.
Vậy chẳng lẽ... suốt khoảng thời gian đó, nàng vẫn luôn nhìn cô hay sao?
Không đợi Phó Đinh Lê nghĩ thông suốt, Khổng Lê Diên đã xuống xe.
Phó Đinh Lê hoàn hồn, gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, theo nàng xuống xe, bước vào cửa hàng hamburger ven đường.
Đã về khuya, gió điều hòa ào ạt xua tan cái lạnh của màn đêm, trong tiệm chỉ còn lác đác vài nhân viên và khách hàng. Gọi món xong, họ tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Một phần hamburger: burger bò phô mai, nửa phần gà viên, nửa phần khoai tây chiên, và một ly sữa tươi.
"Tôi hỏi rồi, Coca bây giờ chỉ có loại có đá, cô không uống được." Ngồi xuống rồi, Khổng Lê Diên mới cởi chiếc áo phao đang mặc. Bây giờ nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác bò rộng, bên trong là áo lót màu trắng, lười biếng mà lạnh lùng ôm sát lấy làn da. Như vừa chạy từ trường quay chụp tạp chí đến, áo khoác và áo lót đều mỏng như giấy, bị gió thổi qua, để lộ ra một mảng da lớn nơi xương quai xanh.
Chỉ nhìn thôi, Phó Đinh Lê đã bất giác kéo chặt cổ áo mình, thầm may mắn vì đã vớ được một chiếc áo khoác mang theo.
"Cái này của cô thì sao?" Khổng Lê Diên chỉ vào chiếc bịt tai len thô màu nâu của Phó Đinh Lê, như thể tùy tiện hỏi, "Đeo cả một đường còn chưa đủ à? Vào trong nhà rồi còn không muốn tháo? Không sợ ngột ngạt sao?"
"Không tháo, lạnh." Ba câu hỏi liên tiếp, bị Phó Đinh Lê thờ ơ đáp lại.
Khổng Lê Diên không nói gì, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang nhìn Phó Đinh Lê chằm chằm, thẳng đến khi cô uống một ngụm sữa bò cũng bị ánh mắt ấy nhìn đến nghẹn trong cổ họng. Phó Đinh Lê không cẩn thận sặc một tiếng.
Khổng Lê Diên lại cười, như thể nhìn Phó Đinh Lê khổ sở là một chuyện rất buồn cười, nhưng lại tốt bụng đưa cho cô một tờ giấy. Rồi khi cô định uống sữa, nàng đã nhanh tay đoạt lấy ly sữa của cô, kéo khẩu trang xuống, động tác rất chậm mà uống một ngụm.
Phó Đinh Lê bị sặc đến mức thị lực dường như tốt lên, cô có thể thấy rõ ràng, chất lỏng trắng sữa theo môi Khổng Lê Diên, chảy qua từng đường cong, chảy qua hạt châu môi không dày không mỏng.
Có lẽ không phải thị lực phát huy tác dụng, mà là ký ức sống động thông qua hương sữa nhàn nhạt trong miệng, sinh ra hiệu ứng Proust*. Khiến Phó Đinh Lê nhớ lại, lần họ cùng nhau chia sẻ một ly sữa, cô chỉ uống một ngụm nhỏ, còn chưa kịp nuốt trọn hương sữa mềm mại trong miệng, đã bị Khổng Lê Diên chặn lại, lướt qua từng tấc trong khoang miệng cô.
*hiệu ứng Proust được dùng để chỉ hiện tượng ký ức bị đánh thức mạnh mẽ bởi mùi vị, hương thơm hay cảm giác quen thuộc nào đó.
Tựa như, hương thơm tinh khiết chảy qua khoang miệng Phó Đinh Lê, đều đã từng từ đường cong môi đầy đặn, trẻ trung của Khổng Lê Diên chảy qua. Từng li từng tí, đều là như thế.
Phó Đinh Lê nhìn thấy những lọn tóc vàng mềm mại của mình, rơi trên đôi xương bướm hơi nhô lên, lấm tấm mồ hôi của Khổng Lê Diên. Mà giọng nói lười biếng, khàn khàn của nàng, giống như một đám mây mềm mại, dán trên xương quai xanh của cô.
"Là như thế này sao?"
"Đồ ăn phải cùng nhau chia sẻ mới là mỹ vị nhất."
Sự chú ý trở lại cửa hàng hamburger đêm khuya ven đường tại Thượng Hải. Khổng Lê Diên đẩy ly sữa đã vơi đi một nửa lại, ánh mắt hờ hững bắt lấy Phó Đinh Lê.
"Không phải cô nói sao?"
"Tôi vừa khỏi cảm." Phó Đinh Lê nhắc nhở Khổng Lê Diên, rồi lại lặng lẽ cầm lấy chiếc hamburger, "Có muốn bẻ một nửa cho cô không?"
"Không lây bệnh cho tôi đâu." Khổng Lê Diên nói, rồi lại lắc đầu, "Ăn không hết, ngày mai phải chụp một cảnh đặc tả lớn, phải nhịn đói từ bây giờ, nếu không mặt sẽ bị sưng."
Người phụ nữ này ngay cả trước mặt vi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!