Chương 88: (Vô Đề)

Nằm viện gần 1 tháng, Đoàn Tử Du liền xuất viện, Duy Nhất cũng đi theo, nơi học biến từ bệnh viện thành nhà.

Hai người vẫn như hình với bóng như cũ, gia sư mỗi ngày đều dạy Duy Nhất học bài, chuẩn bị đến khi cô bé lớn hơn một chút, Đoàn gia sẽ đưa cô bé đến trường.

Duy Nhất rất hy vọng được đi học, mỗi lần cô bé nhìn thấy người ta đeo cặp sách về nhà, đôi mắt đều tràn đầy ngưỡng mộ.

Cô bé cũng muốn như vậy.

Cô bé cũng muốn giống mọi người, sáng sớm đeo cặp đến trường, buổi tối trở về.

Đoàn Tử Du và ba mẹ đều nhìn rõ khát khao của cô bé, ba Đoàn đã làm xong hết thủ tục nhập học, chờ đến khi khai giảng năm sau, sẽ đưa cô bé đi học.

Mùa xuân trôi qua, hè đến, khi mùa hè cũng dần dần trôi qua, Duy Nhất cũng lớn hơn rất nhiều.

Cô bé nên đi học rồi.

Bởi vì ở Đoàn gia hơn hai năm, cô bé vẫn không đi học, nhưng vẫn học hết kiến thức giống như bạn bè đồng trang lứa, thậm chí còn học được nhiều hơn bọn họ.

Lần này sắp xếp, cô bé học lớp 5, qua một năm liền bắt đầu lên cấp hai.

Trường cấp hai và cấp ba ở cạnh nhau, nhưng khi Duy Nhất học lớp 6, Đoàn Tử Du học lớp 12 rồi. Tuổi tác hai người cách nhau khá xa.

Không quá xa, nhưng cũng xa.

Nhưng mà có thể học cùng một năm, với Duy Nhất mà nói, cũng là một niềm vui.

Đoàn Tử Du có tên trong danh sách trường, nhưng vì tình huống đặc biệt, bình thường ít khi lên lớp, nhưng lớp 12 cuối cùng, sức khỏe cũng dần dần chuyển biến tốt hơn, vì lẽ đó, trường học, vẫn là đi.

Ngày đến trường, Đoàn Tử Du đưa Duy Nhất đi. 

Đọc Full Tại

Đoàn Tử Du nhìn cô nhóc bên cạnh mình, hai năm ở Đoàn gia, cô bé ngày càng trắng nõn xinh đẹp, sắc mặt vàng như nghệ trước đây, vừa nhìn là bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng bây giờ, đã tốt hơn rất nhiều.

Duy Nhất lần đầu tiên đến trường học, thật ra đối với cảnh vật xung quanh còn rất xa lạ, hai năm ở Đoàn gia, gan lớn hơn không ít, nhưng đối với mọi thứ xung quanh vẫn không khống chế được sợ sệt, ví dụ như bây giờ. Cô bé đứng sát bên cạnh Đoàn Tử Du, rụt rè nhìn cô giáo đi đến.

Cô giáo là một người phụ nữ trẻ tuổi, khi nhìn thấy bộ dáng cô như vậy, khẽ mỉm cười nói:

"Là Duy Nhất đúng không?"

Cô cười nói:

"Cô là giáo viên của em."

Đoàn Duy Nhất hoảng hốt, khi nhìn thấy nụ cười thiện ý trên mặt người phụ nữ, có chút buông lỏng, nhưng vẫn sợ sệt.

Đoàn Tử Du đối với Duy Nhất và những người khác không giống nhau, tính tình của cậu không tốt lắm, bởi vì từ nhỏ đã bị bệnh, thật ra có chút căm ghét với thế giới này, nhưng khi đối mặt với Duy Nhất, cậu có thể kiên nhẫn mãi không hết.

Cậu đưa tay lên xoa đầu Duy Nhất, nhẹ giọng nói: Gọi cô giáo.

Duy Nhất sửng sốt một chút, mới lúng túng gọi: Chào cô ạ.

Cô giáo nở nụ cười, mi mắt cong cong cười: Chào Duy Nhất.

Cô giáo này là do mẹ Đoàn cố ý tìm đến, nói tính cách rất tốt, là kiểu cảm giác bình dị dễ gần, giới thiệu với Duy Nhất chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, cũng có thể chăm sóc Duy Nhất tốt hơn.

Khi mới bắt đầu Duy Nhất quả thật là không hề buông lỏng, nhưng sau một lúc, Duy Nhất cũng sẽ bắt đầu nói theo hai câu.

Cô giáo dẫn cô bé đến nhận lớp mới, Duy Nhất đi hai bước lại quay đầu nhìn Đoàn Tử Du.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!