Cô im lặng một lát, uống hai ngụm nước, sau đó mới nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt.
Anh đang mặc đồng phục khi mở họp, nhìn qua rất mạnh mẽ và cool ngầu, nhìn rất khác so với mặc đồ thường ngày. Nhưng cho dù là cái gì, Chu Túy Túy đều rất thích.
Hai người không tiếng động liếc nhau, Chu Túy Túy chớp chớp mắt, mới duỗi tay sờ đầu mình hỏi: Em ngủ bao lâu rồi?
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: Cả một ngày. Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi:
"Sao không gọi điện cho anh?"
Chu Túy Túy há miệng thở dốc, có chút không biết nói gì.
Em sợ anh đang bận. Chu Túy Túy nhẹ giọng,
"Hơn nữa em cũng chỉ là bị sốt, không có vấn đề gì lớn."
Những việc mà cô có thể tự mình giải quyết, Chu Túy Túy tuyệt đối sẽ không nhờ đến Thẩm Nam. Cho dù anh là chồng mình, nhưng hai người vẫn là những cá thể độc lập.
Thẩm Nam mím môi, sắc mặt lạnh lùng.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng bệnh có chút khác thường. Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy hối lâu, đè nén sự tức giận của mình, hỏi:
"Nhưng em có biết, mình sốt tận 39 độ? Nếu không phải đồng nghiệp đưa em đến đây, có phải em còn không muốn đến bệnh viện?"
Giữa trưa, Thẩm Nam phải đi theo đại đội trưởng và chính ủy đi họp, cho nên thuận tay gọi điện cho Chu Túy Túy, báo cáo rằng tối mình sẽ về sớm, có lẽ còn có thể đón cô tan ca, kết quả vừa mới gọi, Lâm Hựu lại nghe máy.
Sau khi hỏi tình hình, Thẩm Nam liền vội vã đến đây.
Khi Lâm Hựu nhìn thấy Thẩm Nam, cũng hơi ngẩn người, đại khái là không nghĩ đến Thẩm Nam có thể kịp thời đến bệnh viện.
"Chào cô, làm phiền rồi."
Lâm Hựu lắc đầu:
"Không khách khí, đội trưởng Thẩm, Túy Túy sốt khá cao." Cô ấy hơi dừng một chút, nhẹ giọng nói:
"Hơn nữa, hình như bị bóng đè."
Thẩm Nam ngẩn người, có chút ngạc nhiên: Được, tôi đã biết.
Lâm Hựu tiếp tục nói:
"Tuy rằng không biết cô ấy có áp lực gì, nhưng mà có thể thấy Túy Túy không thích làm phiền đến người khác, buổi sáng hôm nay cô ấy còn không quá muốn đến bệnh viện."
Cô ấy dừng một chút:
"Bên bác sỹ tôi đã hỏi qua, không có chuyện gì, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, nếu thật sự có gì thì anh hỏi một chút."
Thẩm Nam đều hiểu, gật đầu liên tục.
Lâm Hựu cũng không tiện nói nhiều, rốt cuộc hai người chỉ xem như đồng nghiệp, còn có quan hệ thầy trò, cho nên mới đến thôi.
Sau khi Lâm Hựu đi, Thẩm Nam cũng đi qua văn phòng bác sỹ hỏi một chút, sau khi nhận được kết quả, mới trở về canh chừng người, vừa canh chừng là cả một buổi trưa.
Buổi chiều, Chu Túy Túy ngủ quả thật không yên ổn, vẫn luôn nắm chặt tay Thẩm Nam, rất thiếu cảm giác an toàn. Nghĩ, Thẩm Nam liền vô cùng tự trách.....
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam hồi lâu, mới kéo tay anh làm nũng:
"Anh hung dữ với em vậy làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!