Phía sau còn có đồng nghiệp cùng tan ca, ban đầu mấy người chỉ ôm tâm lý xem kịch vui, kết quả không ngờ... Chu Túy Túy sẽ cứng rắn như vậy, khí phách mà đáp trả.
Thật ra, sau thời gian ở chung, mọi người đều phát hiện ra vấn đề không lớn cũng không nhỏ, có một số đồng nghiệp, quả thật là khá thích khoe khoang, đặc biệt là mấy cô gái nhỏ mới vừa ra xã hội không hiểu cái gì, ở nhà có thể là một tiểu công chúa, thích đua đòi, cái này tuy rằng mọi người không thích, nhưng cũng không nói nhiều.
Nhưng mà cách làm của Trần Toa Toa xác thật quá phiền phức.
Loại người này, làm cho người không cách nào nói được, nhưng lại rất khó chịu.
Chu Túy Túy vừa hay là kiểu người không thể nhịn, vốn dĩ còn được, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, cô cảm thấy nhàm chán.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Trần Toa Toa, có trào phúng, có đánh giá, làm cho cô ta không có chỗ dung thân.
Cô ta cắn chặt răng, đứng trước cửa dậm chân, trợn mắt hung dữ mà nhìn theo đuôi xe của chiếc xe đã biết mất, mới phẫn nộ rời đi.....
Bên kia, sau khi lên xe, Chu Túy Túy mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa mi tâm.
Ngải Trạch Dương nhướng mày, nhìn về phía người bên cạnh, bật cười:
"Sao, đồng nghiệp đắc tội với em?"
Đã rất lâu anh ta không thấy Chu Túy Túy phản kích người khác như vậy.
Chu Túy Túy có thể nhẫn nhịn, nhưng cũng có thể nhẫn nhịn.
Chu Túy Túy trợn mắt nhìn anh ta, bóc kẹo cao su ở bên cạnh đưa vào miệng, mới cảm thấy hạ hỏa một chút.
Một lát sau, cô mới nói:
"Một cô bé cùng vào thực tập."
Sau đó thì sao? Ngải Trạch Dương nghĩ đến đoạn đối thoại vừa nãy:
"Muốn tự mình đưa em tan ca?"
Chu Túy Túy cười lạnh một tiếng, cúi đầu nghịch điện thoại:
"Là muốn khoe xe mới của cô ta một chút, cùng với gia thế."
Cô rất cạn lời:
"Cũng không biết khoe cái gì, một hai lần em thấy không sao, nhưng nhiều lần, chính cô ta không cảm thấy xấu hổ hay sao."
Nghe vậy, Ngải Trạch Dương không nhịn được mà bật cười. Lời này của Chu Túy Túy thật sự nói trắng ra.
Vô cùng kinh ngạc hỏi:
"Khoe xe mới với em? Hãng gì?"
Không thèm hỏi.
Ngải Trạch Dương nhướng mày cười:
"Nếu không ngày mai lái một chiếc xe thể thao ở gara của anh đi làm?"
Chu Túy Túy dừng một chút, chậm rãi liếc mắt nhìn anh:
"Em không ngốc, vì sao phải lái mấy cái xe thể thao đó đi làm."
Cô hơi ngừng lại, rất bất đắc dĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!