Chương 33: (Vô Đề)

Hai người chưa đến tầng 5, Thẩm Nam liền thả Chu Túy Túy xuống, trước khi cô kịp phản ứng lại, bàn tay anh đã giữ chặt gáy cô, để cô đứng thấp hơn mình một bậc thang, cúi đầu hôn xuống.

Anh không nhịn lâu, cho nên lần này hôn rất kiên nhẫn, dỗ dành Chu Túy Túy hé miệng, đầu lưỡi liếm cánh môi ướt át của cô, tiến vào trong khoang miệng, hô hấp hai người nóng bỏng, dây dưa bên nhau.

Hơi thở đều nóng, thiêu đốt lòng người.

Chu Túy Túy bị kiểu hôn sắc tình này của Thẩm Nam, làm cho toàn thân mềm nhũn, khẽ ưm một cái đẩy bả vai của Thẩm Nam ra.

Thẩm Nam cười nhẹ một tiếng, mút khóe môi cô, tiếng nói khàn khàn hỏi: Xuy Xuy.

Thân hình Chu Túy Túy cứng đờ, bàn tay nắm quần áo anh lại càng chặt hơn. Cô sợ nhất chính là Thẩm Nam gọi tên thân mật của mình, tên thân mật có rất ít người gọi, những người khác gọi Chu Túy Túy cũng không có cảm giác gì lắm, nhưng âm thanh của Thẩm Nam lại khác, giọng anh vốn là trầm thấp, hơn nữa lúc này lại cố ý đè thấp xuống, lúc gọi lên vô cùng mê người, Chu Túy Túy dám chắc, lỗ tai mình nhất định đỏ ửng.

Hơn nữa, đỏ như máu.

Sau khi gọi xong, Thẩm Nam còn cảm thấy chưa đủ, vươn đầu lưỡi, giống như lúc nãy cô làm trên lưng anh, liếm liếm.

Anh... Chu Túy Túy vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ, có chút không nói nên lời.

Hửm? Hô hấp Thẩm Nam phả lên cổ Chu Túy Túy, nóng nóng, còn hôn lên mặt một cái: Sao vậy?

Không có gì.

Chu Túy Túy cạn lời đánh anh một cái: Còn lên không?

Đợi lát nữa.

Thẩm Nam thong thả ung dung, nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô, chưa đã thèm nói:

"Mặc quần áo này hôn môi với em, luôn có cảm giác không giống nhau."

Chu Túy Túy: .....

Cùng với lời nói, Thẩm Nam lại cúi đầu tìm môi cô, hôn lên một lần nữa.

Đứng trên cầu thang, một trên một dưới, hôn môi ai cũng không mệt, cứ đứng như vậy mà hôn... Thẩm Nam nói không hề sai, mặc quần áo này, đứng nơi đây hôn môi, có cảm giác không giống nhau, kích thích... Tất cả thần kinh đều căng chặt, làm cho tất cả các cảm quan của người ta đều phóng đại.

Chu Túy Túy híp mắt có thể cảm nhận hết thảy động tác của Thẩm Nam.

Chỗ đầu lưỡi anh đảo qua, nơi tay anh chạm vào, còn có hô hấp càng ngày càng nặng nề của anh, chính mình bị ép ngẩng đầu, tay nắm quần áo anh buông ra, dần dần ôm lấy cổ anh, bị anh ôm lên, ép lên tường trắng.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, dừng trên mặt cô, có chút chói mắt, lông mi cô khẽ run rẩy, mà hình như Thẩm Nam cũng nhận ra, ôm cô nghiêng người, ngăn lại tất cả ánh mặt trời.

Hai người hôn có chút quên mình, đến khi hô hấp không thông, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra, thân hình người đàn ông trước mắt cũng là nóng bỏng, nóng hơn rất nhiều so với lúc trước, hô hấp cũng nặng nề hơn.

Chu Túy Túy há miệng, cắn Thẩm Nam, đối diện với ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh, nuốt nước miếng nói: Không thể hôn nữa.

Nếu hôn nữa... Sẽ xảy ra chuyện.

Đây vẫn là trường học đó, hai người bọn họ còn trèo tường vào.

Thẩm Nam dừng một chút, nhìn cánh môi cùng gương mặt hồng hào của cô, không chút suy nghĩ há miệng cắn một cái, tiếng nói khàn khàn:

"Ừm. Hôn một cái cuối cùng."

Chu Túy Túy bị đau, đối với nụ hôn biến thành cắn của anh, rất cạn lời, cũng mặc anh.

Qua hồi lâu sau, cô cúi đầu nhìn, duỗi tay chọc chọc bả vai Thẩm Nam: Anh... tự tìm.

Thẩm Nam kéo tay cô, nhướng mày: Nói thêm câu nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!