Chương 3: (Vô Đề)

Cầu thang có một người đàn ông bộ dáng anh tuấn, mặt mày thâm thúy, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn lại đẹp đẽ đang đứng. Người nọ thân hình thon dài cao thẳng, thần sắc lười biếng mà dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt mang theo chút không để ý, hơi rũ mắt nhìn đám người phía dưới.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là... Tóc của anh ta vẫn còn ướt, giống như vừa mới tắm rửa ra.

Giống như chính mình và bà xã vừa mới làm xong chuyện gì đó.

Hơn nữa, lời của anh ta nói, thật sự làm cho người ta mơ màng liên miên.

Không nói đến mấy người khách cùng mấy người Thu Thu trợn mắt há mồm, ngay cả Chu Túy Túy cũng có chút thất thần kinh ngạc, thật lâu rồi cô không nhìn thấy Thẩm Nam như vậy....

Người này vẫn cho người khác ấn tượng là lạnh lùng cứng rắn, hiếm khi biểu hiện bộ dáng đời thường, ôn hòa như vậy trước mặt người khác.

Lần trước khi thấy một màn này, vẫn là khi bọn họ mới xong việc....

Nghĩ đến điều này, Chu Túy Túy liền hoàn hồn rời ánh mắt, đôi mắt hơi lóe lên, có chút khát.

Chu Túy Túy phối hợp với lời kịch của Thẩm Nam, hờn dỗi mà nhìn về anh một lần nữa:

"Em còn có chút chuyện bận, đợi lát nữa về, anh ngủ trước đi."

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Nam sáng quắc mà nhìn cô, ái muội nói:

"Vậy em nhanh lên, anh chờ em."

Chu Túy Túy mím môi, thẹn thùng đáp, Biết rồi.

Thẩm Nam cong môi cười, tầm mắt lướt qua Chu Túy Túy, nhìn chằm chằm vào anh Báo đang liếc nhìn mình, hơi hơi gật đầu,

"Mọi người cứ tự nhiên."

Nói xong, Thẩm Nam xoay người, đưa lưng về phía mọi người, duỗi tay vuốt tóc ướt đẫm, thần sắc tự nhiên.

Mọi người: ......

Này mẹ nó còn tùy tiện như thế nào?

Anh Báo nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thẩm Nam thật lâu, sau đó, cho Cường Tử một ánh mắt.

Cường Tử hiểu rõ gật gật đầu.

Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam đi rồi, mới mím môi, đỏ mặt ngượng ngùng cười cười với mọi người:

"Xin lỗi, ông xã tôi lâu lắm mới về, cho nên có chút dính người."

Anh Báo ý vị thâm trường mà a một tiếng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nhìn Chu Túy Túy:

"Ông xã cô làm nghề gì?"

Buôn bán.

Chu Túy Túy cúi đầu, nhoẻn miệng cười giải thích:

"Nhưng mà cụ thể buôn bán cái gì tôi cũng không rõ lắm, chúng tôi kết hôn lâu rồi, nhưng anh ấy vẫn hay công tác như vậy."

Vậy sao?

Anh Báo hơi tiếc nuối, dùng ánh mắt đánh giá mà nhìn cô, Cô không tò mò?

Chu Túy Túy nghe, cười khanh khách nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!