Chương 28: (Vô Đề)

Mùa xuân đến, khắp nơi đều là màu xanh mơn mởn. Đối với việc Thẩm Nam muốn dẫn mình đi ngắm sao, Chu Túy Túy tuy rằng ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là rất ngạc nhiên.

Dẫu sao thì lần trước anh ấy cũng đã hỏi, có muốn ngắm sao ở khoảng cách gần không. Chỉ là Chu Túy Túy không biết, sao có thể ngắm sao ở khoảng cách gần.

Chu Túy Túy nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, khi Thẩm Nam lái xe rất nghiêm túc, mắt chăm chú, không giống bộ dáng lười nhác một chút nào, Thẩm Nam có thể là bộ dáng nghiêm túc đứng đắng, cũng có thể là bộ dáng lưu manh lười nhác.

Tóm lại, anh rất có mị lực, làm cho bạn không tự giác mà đắm chìm trong thế giới của anh ấy.

Chu Túy Túy lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rất đẹp, thời gian này phần lớn mọi người đều đang làm việc, người đi lại trên đường không nhiều.

Cô nhìn chằm chằm bên ngoài một lát, khẽ cười nói: Thời tiết rất đẹp.

Thẩm Nam trầm trầm đáp một tiếng, thấp giọng hỏi:

"Về nhà trước, muốn ăn cái gì?"

Chu Túy Túy kinh ngạc nhìn anh:

"Anh còn muốn nấu cơm?"

Thẩm Nam:

"Hôm nay chúng ta qua đêm bên ngoài, không lấy quần áo?"

Chu Túy Túy có bệnh sạch sẽ nhẹ, cũng không tính là quá nghiêm trọng, nhưng mỗi ngày cô đều phải tắm rửa thay đồ, nếu không sẽ không ngủ được, cũng không thoải mái.

Đối với mấy thói quen sinh hoạt không tốt của bà xã mình, Thẩm Nam vẫn rất rõ ràng.

.... À, muốn. Chu Túy Túy cong môi cười, nhìn anh:

"Anh còn chưa nói sẽ dẫn em đến nơi nào ngắm sao đâu."

Thẩm Nam cười khẽ một tiếng, tùy tiện chỉ một cái: Tới rồi sẽ biết.

Chu Túy Túy: .... Được thôi.

Trước không hỏi, để cho anh giữ một chút kinh ngạc đi.

Nhưng mà cô vẫn nhịn không được mà suy nghĩ mấy cái trong đầu, đỉnh núi hay là cắm trại, hay là đi nơi nào xem, không đến mức là nhà thiên văn chứ... Chu Túy Túy nghĩ, nhịn không được lắc đầu, cũng không nhất định.

Rốt cuộc Thẩm Nam là một lão cán bộ*( ý chỉ những người làm việc có quy củ, nhàm chán, theo lối cũ), dẫn mình đến nhà thiên văn hẹn hò ngắm sao, rất có khả năng.

Nghĩ vậy, cô bật cười.

***

Sau khi về nhà, hai người thu dọn đồ đạc, sau đó ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Thẩm Nam dẫn Chu Túy Túy đi ăn cơm, sau đó mới dẫn cô đi ngắm sao.

Thời gian vẫn còn sớm, bây giờ chắc chắn không có sao, Chu Túy Túy nhìn ngoài cửa, nhịn không được cảm khái:

"Sao trời bây giờ không nhìn thấy, tự nhiên em muốn nấu cơm dã ngoại."

Thẩm Nam khẽ cười, thấp giọng hỏi:

"Lúc trước chưa từng nấu cơm dã ngoại?"

Rồi. Mắt Chu Túy Túy sáng lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!