Chương 15: (Vô Đề)

Hai người cứ một trên một dưới mà nằm trên giường, rõ ràng Chu Túy Túy không phải là người bị thương, nhưng lại không thể cử động, Thẩm Nam chỉ dùng một cánh tay có thể ép chặt cô rồi.

Thẩm Nam cũng như vậy, lúc này mới cảm nhận được sự mềm yếu của Chu Túy Túy, cảm giác chỉ cần mình hơi dùng sức một chút, là có thể bóp gãy eo nhỏ của cô.

Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm người con gái không an phận trong ngực mình.

Ai ghen? Chu Túy Túy bối rối, vội vàng tỉnh táo lại, lạnh nhạt nhìn về phía Thẩm Nam: Thả tôi ra.

Thẩm Nam nhướng mày, cong môi như cười như không mà nhìn cô, dường như không ngạc nhiên cô phủ nhận: Đợi tôi nói xong.

Chu Túy Túy ngừng lại, duỗi tay đẩy bả vai của anh: Thả tôi ra rồi nói.

Thẩm Nam ngừng lại, nói:

"Thả em ra em liền không thành thật."

Nếu như anh không hiểu tính tình của vợ mình, vậy thì không còn ai hiểu được nữa rồi. Từ trước đến giờ cô không phải là người chịu ràng buộc, ngay cả bây giờ mình làm như thế này với cô, lát nữa Chu Túy Túy nhất định sẽ trả thù.

Chu Túy Túy hít sâu một hơi, nhìn người không thể chuyển đi này, cũng từ bỏ rồi.

"Nói đi, anh muốn nói cái gì."

Chu Túy Túy cụp mắt, giấu đi tâm tình của mình.

Ánh mắt Thẩm Nam nhìn chằm chằm cô mấy giây, mới nói:

"Lúc ở bệnh viện, vẫn chưa nói xong."

"Nghề nghiệp của tôi thường xuyên gặp mấy loại vết thương nhỏ như này, em cũng biết." Thẩm Nam cố gắng để cho giọng mình bình thản, mang theo chút trấn an:

"Sở dĩ không nói cho em là vì tôi cảm thấy chuyện này không quá quan trọng, bên ba mẹ cũng không phải là tôi nói, là người quen ở bệnh viện trực tiếp gọi điện."

Anh không thể nào cố ý báo cho ba mẹ mình bị thương, đây không phải là tính cách của Thẩm Nam.

Chu Túy Túy mím môi, không nói.

Thật ra cô cũng đoán được không phải Thẩm Nam gọi điện về, nhưng vẫn không thoải mái. Cô vừa nghĩ đến hình dáng lúc mẹ Thẩm nhìn thấy mình, bộ dáng kinh ngạc và khó tin, thì luôn cảm thấy có lỗi với bọn họ.

Ba mẹ Thẩm đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, không phải không có ý kiến, mà rất có ý kiến. Chỉ là bọn họ khá thông suốt, cho dù có ý kiến, nhưng cũng rất thản nhiên tiếp nhận người con dâu như vậy, hơn nữa, chưa từng ép buộc Chu Túy Túy phải làm bất cứ chuyện gì.

Cô không biết Thẩm Nam đã bảo đảm gì trước mặt ba mẹ Thẩm, cũng có lẽ là dùng cách nào đó thuyết phục được ba mẹ họ hàng, nhưng cho dù thế nào... Nghĩ đến chuyện hai năm này, Chu Túy Túy đều cảm thấy áy náy.

Thẩm Nam cúi đầu, nhìn cô gái yên lặng nằm trong ngực mình, đưa tay nhéo lỗ tai cô:

"Sau này sẽ nhớ, gọi điện thoại cho em."

A. Chu Túy Túy lạnh nhạt: Có thể không gọi.

Thẩm Nam khẽ cười:

"Không gọi, để em cho tôi ăn cháo trắng ba ngày nữa?"

Cháo trắng đó thật... Một chút mùi vị không có thì không nói, lúc mới bắt đầu dù gì cũng là mua ở bên ngoài, vẫn còn hơi sền sệt, ba ngày sau là do Chu Túy Túy tự làm, loãng vô cùng. Dường như tất cả đều là nước.

Chu Túy Túy: .....

Cô duỗi tay, thật sự không nhịn được nữa mà vỗ bả vai Thẩm Nam, thẹn quá hóa giận: Im miệng!

Thẩm Nam thấp giọng cười một cái, mi mắt nhu hòa hơn mấy phần, nhìn Chu Túy Túy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!