Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nam nhìn thấy Chu Túy Túy thần sắc lạnh nhạt, theo bản năng chau mày muốn giải thích, nhưng lời còn chưa đến bên miệng, lại cảm thấy giải thích quá dư thừa.
Im lặng một lát, Chu Túy Túy xách túi nilon màu trắng đi vào, đặt đồ lên bàn.
Thẩm Nam nhìn một cái, mới hỏi: Sao lại đến đây?
Chu Túy Túy kéo cái ghế ngồi bên cạnh, lười biếng ừ một tiếng, lời ít ý nhiều nói:
"Khi đi dạo gặp phải mẹ anh."
Cô cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Thẩm Nam: ...
Thẩm Nam nóng bỏng mà nhìn Chu Túy Túy một lúc, im lặng hồi lâu, nói:
"Bà ấy đã nói gì với em?"
Chu Túy Túy khẽ mỉm cười, dùng biểu tình chọc tức người khác, hơi nhướng mày: Không nói gì.
Cả phòng yên lặng.
Nói đến lúc Thẩm Nam mới quen biết Chu Túy Túy, sẽ cảm thấy thần thái bây giờ của cô rất tự nhiên, hoàn toàn là vẻ chân thành, nhưng cũng không phải là mới quen biết cô, cũng không phải là bạn bè bình thường với cô, tự nhiên cảm giác được cô không đúng.
Chu Túy Túy biểu hiện càng trấn định, trên thực tế cảm xúc của cô càng có vấn đề.
Ít nhất với anh mà nói, là như vậy.
Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy chằm chằm hồi lâu, mới mang theo ý xin lỗi nói:
"Vết thương này của tôi không quá nghiêm trọng, đừng lo lắng."
Ừ, tôi không lo.
Chu Túy Túy cười nhìn Thẩm Nam.
Thẩm Nam: ....
Chu Túy Túy cúi đầu mở túi nilon trên bàn, lấy thức ăn trong đó ra, bày lên bàn nhỏ trước mặt Thẩm Nam, thấp giọng nói:
"Anh bị thương không thể ăn được đồ dầu mỡ, vì thế tôi chỉ mua cháo trắng thôi."
Thẩm Nam rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn của Chu Túy Túy, không lên tiếng.
Dọn xong, Chu Túy Túy nhìn anh:
"Ăn đi, mua hai phần chắc là đủ rồi nhỉ."
Thẩm Nam dừng một chút, liếc vẻ mặt của Chu Túy Túy, duỗi tay muốn cầm cháo ở một bên, nhưng vừa nghiêng người, vết thương trên eo liền bị đau.
Anh nhìn Chu Túy Túy chân mày không hề nhíu lại, hô một tiếng: Không lấy được.
Chu Túy Túy ngẩng đầu liếc một cái, đưa đến trên tay Thẩm Nam, sau đó không nói một lời mà lui về ghế, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Thẩm Nam ngừng một lát, vẫn cúi đầu ăn cháo trắng.
Mới vừa đưa vào miệng, Thẩm Nam liền cảm thấy có gì không đúng... Cháo trắng mà Chu Túy Túy mua, mùi vị gì cũng không có. Tay cầm muỗng của anh hơi ngừng lại, mặt không biến sắc mà ăn, cuối cùng... Hai phần cháo trắng đều vào bụng anh hết.
Mà Chu Túy Túy, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn, vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng gửi tin nhắn thoại cho người khác, nghe âm thanh thấy tâm tình không hề tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!