Chương 8: Sào Huyệt

" y da!"Tôn Việt lại vừa dập mông, một bên vẫn là Phong Các Tử với phong cách rũ rượi, tóc tai bù xù, quầng thâm mắt giờ đã dày hơn, còn đâu một Phong Các Tử nho nhã, thư sinh, phong độ hôm nào nữa.

Tuy nhiên hôm nay, hắn lại mang vẻ suy tư, thường xuyên trầm ngâm, không chú ý đến Tôn Việt đang tập luyện."Phong thúc, hôm nay thúc có vấn đề gì sao?"

- Tôn Việt hỏi. Với một đứa trẻ quan tâm đến cử chỉ của người xung quanh như Tôn Việt thì không khó để nhận ra sự khác lạ của Phong Các Tử.

Phong Các Tử bị giọng nói của Tôn Việt làm bừng tỉnh, rồi hắn đáp:"Không có gì, ta đang cần cân nhắc một vài thứ, ngươi cứ chăm chỉ tập luyện, học tập thật tốt là được!"

"Vâng!"

- Tôn Việt hơi có chút thất vọng quay vào luyện tập. Phong Các Tử nhìn vào hư không một chốc rồi lại nhìn sang đứa trẻ đang luyện võ kia.

Với vị trí là bằng hữu của Tôn Hoàng và là Tứ trưởng lão của Bắc Đẩu Cung, hắn mong muốn Tôn Việt sẽ là con át chủ bài của Việt Nam nói chung, của Bắc Đẩu Cung nói riêng; thế nhưng nhìn vào thực tế, ngoài trí tuệ siêu phàm ra thì Tôn Việt chẳng có chút thiên phú nào phù hợp.

Rồi hắn cũng đành thở dài tiếp tục vò đầu khiến Tôn Việt có chút đề phòng vì sợ Phong thúc của mình phát điên.…Một hình nhân gãy rơi xuống sân, rồi khung cảnh một sân rộng trước một ngôi nhà đơn sơ trên ngọn đồi, nó được bao bọc bởi những tấm gỗ nối với nhau bằng dây kẽm gai, chính giữa là cái cổng gỗ tương tự.

Trên sân giờ đây đầy ắp những hình nhân gỗ bị đánh gãy, một hình bóng khoảng mười ba tuổi nhưng đã có thân hình lực lưỡng, các múi cơ được phân chia rõ ràng, đó chính là Tôn Định Thiên đang được Phục Tử Thiên đứng một bên quan sát.

Kể từ lần gần nhất chúng ta được theo chân ba người này đến nay chỉ mới một tuần, mà Tôn Định Thiên đã như lột xác."Tốt lắm, nhưng con cần phải vận khí nhuần nhuyễn đến độ tạo nên hình thù"

- Phục Tử Thiên nhắc nhở."Hộc hộc, con nhớ rồi Phục thúc, con đã có thể cảm nhận được một ít tiếng gọi của dã thú bên trong con! Thúc cứ yên tâm, con sẽ tiếp tục cố gắng!"

- Tôn Định Thiên trả lời rồi quay sang tiếp tục đánh quyền. Phục Tử Thiên lại dựa lưng vào tường tiếp tục quan sát."

Đúng là con nhà nòi, chỉ mới trôi qua một tuần mà đã đi xa đến bước này, có lẽ ngày Định Thiên Côn Pháp của huynh được kế thừa không còn xa đâu!"

- Phục Tử Thiên cất lời. Tôn Hoàng đã từ bên trong tiến ra cửa từ lúc nào, hắn không nói gì, chỉ cười nhếch miệng vì tự hào, rồi khung cảnh cứ thế khép lại.…Ở một nơi sa hoang, vàng bạc châu báu lấp lánh sáng ngời, trên ghế là Long Bá

- đương kiêm hoàng thượng, phía dưới là Triệu quân sư, cả hai dường như đang có kế hoạch gì đó."Khốn kiếp, Lý Thường Kiệt vậy mà đi trước chúng ta một bước, tuy kết tội được hắn nhưng cũng chẳng làm được gì? Ngươi thử nghĩ xem có kế hoạch nào tuyệt vời cho trẫm không?"

- Long Bá tức giận. Triệu quân sư trầm ngâm hồi lâu:"Thần quả thật không có cách, đối với những kẻ trước đây, ta có thể dùng người thân của chúng làm con tin.

Tuy nhiên, tên họ Lý này xuất hiện không rõ gốc gác, được hoàng thượng trọng dụng và đưa vào làm quan vì những chiến tích lẫy lừng.

Haizz, không ngờ hôm nay, chính vì bỏ qua những chi tiết nhỏ như thế mà khiến chúng ta khó khăn như vậy"Đang căng thẳng một tên lính vào bẩm:"Tham kiến Hoàng thượng, Triệu quân sư, ả tiện nhân kia bị bọn thần tra tấn đến chết đi sống lại cũng không có thông tin gì về tên Lý Thường Kiệt kia! Chúng ta nên xử trí thế nào?"Long Bá phía trên tặc lưỡi thất vọng rồi nói:"Không có tác dụng thì đem giết đi!"

"Khoan đã, thần có ý này!"

- Triệu quân sư vội vã lên tiếng."Có kế hoạch gì sao?"

- Long Bá thắc mắc.

Tên quân sư tỏ vẻ không chắc chắn, nhưng hiện tại cũng chỉ có cách này mới có một tia hy vọng.

Hắn ra lệnh:"Ngươi mau đem người đế … à không, ta nên đích thân ra tay, ngươi mau đem người theo ta đến lục soát phủ Lý và chỗ ở của ả nha đầu kia"Nói rồi không chần chừ đi cùng tên kia và không quên nói với hoàng thượng:"Việc này cứ để thần lo!"Sau hai canh giờ xới tung hai nơi đó, Hoàng thượng đã ban lệnh, tăng giá truy nã của Lý Thường Kiệt lên một con số không tưởng. Lại hai ngày trôi qua, kết quả cũng chẳng khả quan là bao, tin tức về Lý tướng quân vẫn tuyệt nhiên không có dấu hiệu tiến triển.

Bên trong phủ, Long Bá có vẻ hơi tức giận gầm lên:"Ngươi mau giải thích cho trẫm, chẳng phải ngươi nói cứ để ngươi lo sao? Sao đến nay đã bốn ngày rồi mà chẳng thu được thành quả nào vậy?"Bên dưới, ai cũng sợ hãi trước vẻ mặt độc ác nay lại còn giận dữ của Long Bá, thế nhưng Triệu quân sư vẫn điềm tĩnh trầm tư.

Rồi ánh mắt híp nham hiểm của tên quân sư kia bỗng mở to ra như vừa nghĩ ra gì đó, rồi hắn khẩn trương thưa:"Thần có cao kiến này, thần đảm bảo sẽ khiến hoàng thượng không thất vọng!"

"Còn không mau nói!"

- Long Bá mất kiên nhẫn. Nghe vậy, Triệu quân sư ghé vào tai thì thầm to nhỏ.

Một lát sau, ánh mắt Long Bá cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn vỗ đét vào đùi cười lớn:"Hahaha, ý hay ý hay, đúng là chỉ có Triệu quân sư như ngươi mới nghĩ ra những chủ ý thâm hiểm như thế, bất quá, đó là điều khiến trẫm trọng dụng ngươi!"Triệu quân sư cũng cười khặc khặc theo.

Cười đã đời, Long Bá hướng ánh nhìn đến lão quân sư đang cười ngoác mồm vì được khen và quát:"Ngươi, còn không mau triển khai, còn đứng đó cười!"

"Vâng thưa hoàng thượng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!