"Sao hôm nay Hoàng thượng lại triệu tập toàn bộ quan thần vậy? Ngươi có nghe ngóng được gì không?"
"Ta không biết, ta chỉ nghe nói sự việc lần này khá quan trọng"Khoảng vài phút sau, một hình bóng cao ráo, uy quyền bước lên Long ỷ đúc toàn bộ bằng vàng và được điêu khắc theo hình dáng của rồng.
Thân ảnh đó mặc bộ Long bào màu vàng cùng các bức hoạ hình rồng màu xanh biển đan xen trên nền vàng đó, đầu hắn đội một chiếc mũ vàng cao khoảng 10cm cùng những chuỗi hạt vàng rũ xuống trước và sau mũ.
Hắn ngồi lên ghế, khuôn mặt toát lên vẻ thâm độc, tàn bạo đó còn có thể là ai, hắn chính là cha Long Tà
- đương kiêm Hoàng thượng của Việt Nam bấy giờ.
Hắn hừm một tiếng, nhìn lướt qua đám đông lúc nhúc xếp thành hàng bên dưới, rồi hắn cất to giọng:"Hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây là để bàn về việc giảng hoà đồng thời liên minh cùng Chiến Hoa"Lời hắn vừa thốt ra khiến quần thần xôn xao bàn tán, không khí bỗng ồn ào trở lại.
Những hành vi của binh lính của Chiến Hoa thời gian gần đây đã thể hiện rõ ràng tham vọng, ý đồ thâu tóm Việt Nam, điều đó khiến ai ai cũng lấy làm phẫn nộ, một ngày Chiến Hoa còn đặt chân lên mảnh đất của dân tộc thì ngày đó không ai có thể ngủ ngon giấc.
Các quần thần ở đây cũng có ý nghĩ tương tự nên khi Hoàng thượng thốt ra điều đó khiến ai nấy đều không đồng tình, tuy vậy, lại không ai dám lên tiếng trước vị vua tàn ác như vậy và những việc xảy ra tiếp theo khiến mọi người càng không dám lên tiếng chống đối.
Sau lời đó, một vị quan trẻ tuổi bước ra giữa điện, chỉ thấy ông cao ráo, mặt mũi sáng láng, ánh mắt đen láy, tinh anh, da trắng như tuyết, môi hồng tự nhiên, mũi cao thẳng tắp, phía chóp mũi cũng bo tròn một cách hoàn hảo; mái tóc đen nhánh suôn mượt cột cao lên và được cố định bằng một cây trâm bạc.
Không ngoa khi nói, nếu ở thời nay, khuôn mặt ông đúng chuẩn một nam thần cùng khí chất hào hiệp, rộng lượng khiến người ta có thiện cảm mạnh ngay lần đầu gặp mặt; tuy nhiên, ở thời đại loạn lạc này, nhan sắc khó mà có đất dụng võ. Ông quỳ xuống, hai tay chắp lại nói:"Thần không đồng tình với việc này, sự hung tàn và dã tâm của Chiến Hoa cả thiên hạ này ai mà không biết.
Thứ cho thần nói thẳng, thần nguyện ý bước vào Quỷ Môn Quan để đánh đuổi giặc Hoa, chứ không bao giờ nhún nhường"Tên Hoàng thượng ngồi trên ngai nhìn thẳng vào người đang quỳ, vị kia nói xong cũng dùng ánh mắt như xé toạc tâm can nhìn thẳng vào tên Hoàng thượng khiến tên hôn quân có chút chột dạ.
Sau đó, hắn cũng lấy lại bình tĩnh nói:"Lý tướng quân! Ngươi phải nghĩ rộng ra, với lực lượng đông đảo như Chiến Hoa, muốn phòng thủ đã khó, đừng nói đến việc đuổi chúng khỏi đất tổ.
Nhưng ngươi có thể trụ được bao lâu? Một năm, mười năm hay hai mươi năm? Rồi khi đã bại thì dân tộc ta còn ai sống sót, rồi cuối cùng được cái gì? Chi bằng kết thành đồng …"Chưa để hắn nói hết, Lý tướng quân ngắt ngang:"Đúng như Hoàng thượng nói, chúng ta sẽ chẳng thể trụ được lâu, nhưng đó là với lực lượng ở hiện tại, ở tương lai thì chưa biết được.
Về việc nếu chúng ta bại thì còn ai sống sót, đúng vậy, chúng ta sẽ đấu đến khi không còn thứ gì, dù có bại, nhưng bọn chúng cũng chẳng thể có được Việt Nam.
Chỉ hận không thể giữ được mảnh đất mà ông cha ta đã gây dựng nên"
"Ngươi cũng mạnh miệng quá đó, ngươi nghĩ có bao nhiêu người dám đứng lên?"
- tên Hoàng thượng lúc này có chút mất kiên nhẫn. Tướng quân họ Lý cười to, giọng cười vang vọng khắp hoàng cung, giọng cười mang theo sự tự hào, sự quyết tâm, sự thôi thúc:"Hahaha! Thần dám đảo bảo, con dân Việt Nam không ai tham sống sợ chết, nếu thần phát hiện ai, giết không tha!
Nhưng thần tin rằng, ai đã mang trong mình dòng máu Rồng thiêng sẽ không bao giờ trở thành con rùa rút đầu trước cường bạo!"Lời này nói ra, tất cả mọi người nghe thấy liền cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết, máu nóng chảy nhanh hơn, tinh thần được thôi thúc đến cực điểm, chỉ hận không thể ngay lập tức ra trận đánh đuổi được giặc Hoa một lần và mãi mãi.
Thế nhưng, những lập luận chặt chẽ, lời lẽ sắc bén đó khiến Hoàng thượng mất bình tĩnh, không khí hào hùng trong cung trào dâng càng khiến hắn tức giận, hắn vỗ mạnh tay xuống ghế thét:"Lý Thường Kiệt, lời ngươi nói quá đỗi ích kỷ, những người dân yếu đuối thì sẽ ra sao? Vả lại, ý trẫm đã quyết, không một ai có thể thay đổi, ta ở đây triệu kiến mọi người chỉ để thông báo, không phải hỏi ý kiến"Nói rồi hắn hạ giọng đôi chút nói:"
Được rồi, các thần có thể lui"Mặc cho ai nấy đều khó chịu và không muốn tuân theo, nhưng cũng chỉ im lặng lui ra, ai cũng biết, nếu chọc giận tên Hoàng thượng đó thì chẳng ai có kết cục tốt đẹp. Đến khi mọi người đã lui ra gần hết, Triệu quân sư bước đến hỏi:"Bẩm Hoàng thượng, chúng ta xử lý hắn như cũ sao?"Tên Hoàng thượng gật đầu rồi hất tay ra hiệu hắn lui ra ngoài, họ Triệu nghe vậy cũng hiểu ý, cáo từ."Khốn kiếp, Lý Thường Kiệt, ngươi khá lắm, một lời của ngươi vậy mà làm lay chuyển quan thần trong cung.
Tuy nhiên, ngươi đã dám chống đối trẫm thì cũng đừng mong được yên ổn! A a a"Tên Hoàng thượng tức giận hét lớn, bùng phát hư long phá nát đồ đạc gần đó, rồi hắn mỉm cười gian ác cùng ánh mắt lạnh lẽo.…"Chưởng môn nói sao? Triều đình muốn tuyển người tài sao?"
- bên trong gian phòng, Phong Các Tử vuốt cằm hỏi."Đúng như vậy, đây là một tín hiệu khả quan đến từ triều đình! Đã dây dưa với Chiến Hoa được bốn năm, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị lực lượng đánh đuổi bọn chúng"
- Chưởng môn cũng nói đến.
Các vị trưởng lão nghe vậy cũng đồng tình nói theo sau:"Quả là một khởi đầu tốt, cuối cùng, chúng ta cũng có hy vọng giành lấy độc lập"
"Không sai, ta mong muốn đuổi giặc Hoa từ lâu lắm rồi"
"Hảo hảo chua cay, đây chính là điều mà ta mong muốn từ lâu"Bàn luận khá sôi nổi thế nhưng chỉ có Phong Các Tử lại im lặng rơi vào trầm tư.
Chưởng môn lúc này cũng quay sang gian phòng của Các Tử hỏi:"Phong nhi, ngươi có suy nghĩ gì sao"
"Hừ, hắn chỉ đang ra vẻ thôi, Chưởng môn sao phải quan tâm"
- Đại trưởng lão giọng mỉa mai nói với Chưởng môn. Chưởng môn lúc này hơi mất kiên nhẫn nói:"Ngươi bớt nói một chút, ra dáng đại trưởng lão một chút được không? Chả ra làm sao!"Đại trưởng lão cũng hậm hực im im lặng.
Phong Các Tử nghĩ một lúc cũng nói:"Đệ tử nghĩ sự việc lần này không đơn giản như vậy, có hai câu hỏi lớn mà đệ tử thắc mắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!