"Ông chủ à, tửu quán này còn giang phòng nào không vậy!"
- giọng nam tử trung niên cất lên."Xin chào khách quan, trấn này khá vắng vẻ nên phòng còn trống rất nhiều, bất quá không được tươm tất và mới mẻ là mấy!"
- một ông lão bước ra phía cửa đáp. Từ cửa, Chưởng môn Bắc Đẩu Cung cùng Tứ trưởng lão Phong Các Tử tiến vào.
Nghe ông lão trả lời, Các Tử xoay sang kính cẩn nói với chưởng môn:"Sư phụ, phòng trống thì không ít, tuy nhiên có chút cũ kỹ, sư phụ có muốn tìm một nơi khá hơn không?"
"Được rồi, ở trấn thưa thớt thế này, tìm được một tửu quán đã rất khó rồi, huống hồ chúng ta đến không phải để hưởng thụ…"
- Chưởng môn nhân điềm đạm nói với Các Tử. Rồi ông hướng đến ông lão đang đợi và hỏi:"Không biết, ông đây là…"Nghe hỏi, ông lão liền trả lời:"
À, ta là chủ quán cũng đồng thời là tiểu nhị ở đây, nhị vị thấy đấy, trấn nghèo nàn, thô sơ như vậy, duy trì được tửu quán này đã là một kỳ tích rồi, đâu ra phần thừa để nuôi thêm một tên lính nữa! Vậy nên hai vị cần gì cứ gọi ta là được!"
"Haha! Lão trông cũng ngang tuổi ta, hay ta gọi lão là huynh cho gần gũi!"
- chưởng môn Bắc Đẩu Cung cười lớn đáp."Hahaha! Sảng khoái vậy ta không khách khí nữa, tên ta vừa đúng hai chữ Sùng Lãm, cứ gọi ta là Sùng đại ca là được! Còn tiểu đệ râu trắng ngươi tự là gì, còn tiểu đệ tử của đệ nữa?"
- ông lão cười sảng khoái nói. Chưởng môn nghe vậy cũng cúi người hành lễ:"Tiểu đệ đây là Trần Hoàng Không, còn đây là Phong Các Tử!"Tuy ngoài mặt Hoàng Không chưởng môn cúi người hành lễ, trong bụng lại thầm nực cười, không nghĩ đối phương lại không biết cái gọi là "xã giao". Rồi hai thầy trò theo chân Sùng trưởng quầy lên phòng.…"Thủy Tinh sao? Chẳng phải là tên cặn bã của Việt Thần sao? Năm đó hắn vì một cô gái mà đấu đá, tranh giành với người anh ruột thịt của mình là Sơn Tinh, hiện cô gái ấy đã là vợ của Sơn Tinh rồi!"
- Tôn Việt ngây ngốc nhìn tên mặc áo choàng chật vật bên cạnh mình thầm nghĩ."Này tiểu tử, đừng ngơ ra như vậy, mau đi mau, ở đây không an toàn nữa đâu!"
- Thủy Tinh gằn giọng với Tôn Việt. Nghe vậy Tôn Việt cũng giật mình tỉnh thức khỏi dòng suy nghĩ.
Lúc này, Thủy Tinh đứng thẳng người dậy, cởi bỏ chiếc áo choàng trùm đầu ra làm lộ nhân dạng của một trong các Việt Thần hàng đầu. Khuôn mặt góc cạnh, sắc nét, sống mũi thẳng tắp, vầng trán cao, lông mày rậm đen, ánh mắt sâu thẳm, toát lên một vẻ ma mị, tinh ranh, cùng với đồng tử màu xanh dương khiến người nhìn trực diện vào như đang rơi vào xoáy nước vô tận.
Mái tóc đen dài quá eo, được buộc cao phần mái, cùng một vài lọn tóc màu xanh dương, làn da trắng sáng như thủy tinh, môi hơi mang sắc hồng.
Ở dưới khuôn mặt mỹ nam đó là một thân hình cao khoảng độ 189cm, hình thể cân đối, các múi cơ bụng, cơ ngực có kích cỡ vừa phải, không quá to, nhìn chung thể hình của Thủy Tinh này không quá lực lưỡng, tuy nhiên nó lại phù hợp với khuôn mặt của hắn một cách lạ kỳ.
Tuy nói Thủy Tinh không quá lực lưỡng, thế nhưng khi Tôn Việt đứng cùng hắn thì còn thua hắn một cái đầu. Về phần y phục, thân trên hắn chỉ mặc một chiếc áo tay dài màu đen ôm sát cơ thể, trông cũng không khác cởi trần là bao, bên vai trái hắn là một miếng giáp màu xanh dương viền trắng, hai cổ tay cũng trang bị giáp màu xanh, trắng tương tự.
Phần thân dưới là một chiếc quần giáp màu xanh với những họa tiết sóng biển màu trắng, và bên trong là chiếc quần vải ống rộng màu xanh nhạt, tuy nhiên bó lại ở phần cổ chân. Thủy Tinh hít một hơi sâu rồi nói với tên áo choàng đứng trên cao:"Hải Vương Đăng à, ta đã để lại cho gia tộc Hải Vương của ngươi Thủy cung cùng cả Biển Đông rồi, ngươi còn muốn thế nào đây?"
"Haha!
Nực cười, thế nào gọi là để lại, nó vốn dĩ là của Hải Vương tộc chúng ta, ngươi chỉ là một tên ngoại lai không hơn không kém, sau chừng ấy năm được tộc ta nuôi dưỡng thì nếu ngươi đi, những tuyệt thế võ học của ngươi cũng phải để lại và đồng thời phế toàn bộ võ công của ngươi!"
- tên mặc áo choàng được gọi là Hải Vương Đăng cười nham hiểm đáp."Ngươi bị ảo à! Cái gì mà tuyệt thế võ công từ mồm ngươi thốt ra là do ta sáng tạo ra, sao ta phải để lại, huống hồ, ta ngoại trừ ăn ở dưới mái nhà Hải Vương tộc các ngươi thì các ngươi có đối xử với ta như một con người ngày nào chưa? Và đừng quên một điều nữa, chính tay ta đưa Hải Vương tộc các ngươi từ dưới đáy vực đi lên đỉnh cao vương quyền!"
- Thủy Tinh đanh đá đáp. Tên kia tức đến run bần bật gằn giọng:"Khá khen cho tên nhóc ngoại lai nhà ngươi, nếu đúng như ngươi nói thì đã sao, ta chính là tuyên bố với ngươi, ta muốn cướp công pháp đấy, ngoài ra ta phải diệt ngươi, vì ngày nào ngươi còn sống cùng với đống công pháp đó thì Hải Vương tộc bọn ta còn chưa được ngủ ngon giấc! Mau đỡ chiêu của ta!"Nói rồi, hắn giơ tay phải, hướng lòng bàn tay về phía trước, rồi một quả cầu nước tích tụ trước lòng bàn tay, sau đó hắn vận lực bắn quả cầu đó về phía Thủy Tinh.
Ở phía đối diện, Thủy Tinh vẫn nhàn nhã giơ ngón trỏ và ngón giữa về phía quả cầu nước bay đến, rồi bắn một tia Thủy Tinh Chỉ. Quả cầu nước của Đăng bị Thủy Tinh Chỉ phá hủy triệt để.
Nói sơ qua một chút, đòn mà Đăng vừa tung ra gọi là Hải Bạo Cầu và Thủy Tinh Chỉ chính là do Thủy Tinh dựa vào nguyên lý vận hành của Hải Bạo Cầu mà cải tiến, tia nước bắn ra nhanh hơn, uy lực hơn, tuy rằng mất đi khả năng sát thương diện rộng nhưng bù lại người dùng Thủy Tinh Chỉ không khác gì mang súng vào sàn đấu cả. Thấy đòn của mình bị phá hủy, tên mặc áo choáng lao nhanh đến chỗ Thủy Tinh. Hắn giơ chân phải đá tạt vào bên trái của Thủy Tinh, tuy nhiên đòn đá này đã bị Thủy Tinh giơ tay chặn lại.
Sau đó, Hải Vương Đăng liền bật người ra sau, rồi lại lao đến tung một đấm trực diện vào Thủy Tinh. Thủy Tinh đan chéo hai tay đỡ lấy một đấm đó và bị phản chấn trượt về phía sau.
Hải Vương Đăng vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục phát động thế công, tay chân thay phiên nhau ra đòn. Thủy Tinh cũng không rảnh rỗi, mà phải liên tục hoá giải từng đợt tấn công như vũ bão của đối phương. Tôn Việt ở một bên nhìn thấy màn so tài này thầm nghĩ:"Đúng là trận đấu cấp Thần, ngang tài ngang sức như vậy, mà đánh ngang cơ với Thủy Tinh như thế thì tên Hải Vương Đăng đó cũng phải dạng tôm tép"."Hự! Hải Long Quyền!"
- Hải Vương Đăng hét lên.
Rồi nước từ một cái ao nhỏ trên đỉnh núi gần đó cuồn cuộn tiến đến nắm đấm của Hải Vương Đăng, một cái đầu rồng bằng nước được hình thành.
Sau đó, Hải Vương Đăng tung quyền, hư ảnh Hải Long cũng theo đó mà bay đến tấn công Thủy Tinh. Tiếng rồng gầm vang vọng khắp đỉnh núi như thể hiện uy quyền trước loài người thấp bé.
Thủy Tinh ở đối diện cũng không chủ quan mà tránh nhanh sang một hướng khác. Hải long không còn mục tiêu nữa, tiếp tục lao về phía trước và phá hủy mỏm đá gần đó."Khốn kiếp! Vậy mà tránh được!"
- Hải Vương Đăng nghiến răng."Haha! Một đòn ngươi có thể tránh, vậy liên hoàn thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!