Chương 10: Đồng Quy Vu Tận

"Hây! Hự hự!"Một thân ảnh săn chắc đang tung từng đòn, lúc mềm dẻo thì mềm dẻo, lúc mạnh mẽ thì mạnh mẽ, thân ảnh đó chính là Tôn Định Thiên, đứa nhóc tinh nghịch hôm nào giờ đã trở thành thiếu niên anh hùng, cơ thể vừa đủ, không quá vạm vỡ cũng không quá mỏng manh, làn da rám nắng.

Xung quanh từng quyền của Định Thiên giờ đây đã xuất hiện những tia nội lực đỏ cam, tuy nhiên nó hiện rất rõ ràng chứ không chập chờn, mơ hồ như trước nữa."Hự, Cầm Hổ Trảo!"Tôn Định Thiên gầm lên rồi tung từng đòn thế uyển chuyển mang theo những tia lực lượng đỏ cam xen lẫn một vài đường vân đen, đánh vào những cọc gỗ xung quanh. Số cọc cỗ nguyên vẹn còn lại trong sân cuối cùng cũng bị Tôn Định Thiện đánh gãy toàn bộ."Hộc hộc"

"Được lắm Định Thiên!

Ngươi giờ đã vượt xa ta năm đó rồi!"

- Phục Tử Thiên cười lớn nói, rồi hắn quay sang Tôn Hoàng đang đứng khoanh tay dựa vào tường:"Tôn huynh, đứa trẻ này quả nhiên là thiên tài hiếm có!"Tôn Hoàng tuy không biểu lộ cảm xúc nhiều những vẫn trào dâng một chút tự hào. Nói xong, Tử Thiên lại trầm mặc:"Không biết, tiểu tử kia sao rồi? Trưởng lão họ Phong kia liệu có đối xử tốt với nó không?"

"Ngươi không cần lo, những người khác ta không biết, nhưng Phong Các Tử trong việc dạy dỗ một người thì không có gì để chê, dù tính khí có chút cợt nhả, thất thường, nhưng nhân phẩm hắn thì không phải lo!"

- Tôn Hoàng vỗ vai Tử Thiên nói."Đại ca nói vậy đệ cũng yên tâm phần nào!"

- Tử Thiên trả lời rồi thở dài, hắn nhìn lên ánh mặt trời đang khuất dần kéo theo màn đêm âm u, lạnh lẽo.…"Hắt xì, hắt xì, hắtttt xì! Ai nói xấu đến ta nhỉ? Haizzz, chắc chắn là tên Đại Trưởng Lão chết tiệt"

- Phong Các Tử phờ phạc, đầu tóc rối xù, mắt thâm đen, gương mặt gầy gò, hốc hác đi trông thấy hắt hơi vài tiếng rồi lầm bầm."Phong thúc, thúc cảm à?"

- Tôn Việt bước chậm tới hỏi han."Không sao, ta ổn! Ngươi luyện tới đâu rồi, có tiến triển gì không?"

- Phong Các Tử xua tay, song lại hỏi Tôn Việt. Tôn Việt đáp:"Con vẫn giậm chân tại chỗ, chả có một chút tiến bộ nào, có chăng chỉ là thể lực con được cải thiện đáng kể"Thấy gương mặt rầu rĩ của tiểu tử, Phong Các Tử vỗ vai an ủi:"Không sao, âu cũng được coi là một loại tiến bộ, ngươi cứ từ từ, ngươi luôn phải cố gắng gấp người bình thường nhiều lần.

Nên nhớ 'Cố gắng chưa chắc thành công nhưng không cố gắng thì chắc chắn thất bại!"…"Không cần, mau hạ sát hắn cho trẫm!"

- Long Bá gằn lên. Triệu Bác nghe vậy thì lộ vẻ ngoài ý muốn, hắn tặc lưỡi nghĩ:"Xui xẻo cho họ Lý nhà ngươi, dám chọc giận lão Hoàng thượng đến mức này!"Nhưng hắn cũng không làm trái ý Long Bá, hắn hừ lạnh một hơi rồi hai tay nắm chắc hai thanh chủy thủ đạp không đến chỗ Lý Thường Kiệt.

Mà Lý tướng quân dù đang trọng thương, khá chật vật nhưng cũng đã đứng thẳng hoàn toàn, tay phải nắm chắc trường kiếm. Triệu Bác vung hai tay tung ra những nhát chém liên tiếp nhau hòng đoạt mạng đối thủ, lực đạo phát ra vừa đủ, không mạnh cũng không nhẹ, phong thái của một sát thủ lão luyện.

Bên kia, Lý tướng quân cũng tung kiếm đánh trả những đòn tấn công đến từ kẻ địch. Bề ngoài nhìn vào, có vẻ hai bên đang giằng co quyết liệt, thế nhưng thực tế lại khác, sau khi đối chiêu cùng Long Bá, Lý Thường Kiệt đã trọng thương và những đường kiếm ông tung ra giờ đây đã rơi vào thế bị động. Và đương nhiên, ông cũng không cầm cự được lâu, đã có những đường dao đầu tiên, xuyên qua những đòn trảm và cứa vào làn da của ông, rồi những vết thương lại càng xuất nhiều hơn.

Sau một lúc, Lý tướng quân đã lộ vẻ thất thủ rõ ràng, ông siết chặt kiếm trảm một đường từ eo trái chéo lên trời, đương nhiên Triệu Bác đỡ đòn này một cách dễ dàng.

Chưa xong, ông tiếp tục dùng bàn tay trái nắm vào chuôi kiếm, hai tay siết chặt bổ thẳng vào giữa đầu Triệu Bác. Lý Thường Kiệt đầu tóc rũ rượi, khoé miệng còn vương một vệt máu dài, cơ thể chi chít vết thương, hai tay cầm kiếm run lẩy bẩy, ông gục đầu xuống như thể đã cam chịu.

Lần theo lưỡi kiếm của ông, là một thanh chủy thủ màu đen cùng với lưỡi màu trắng, trên mặt dao là biểu tượng sấm sét làm bằng bạc, người cầm nó còn có thể là ai ngoài Triệu Bác. Tay trái đỡ đòn, còn tay phải cũng không rảnh rỗi lâu.

Triệu Bác thu tay dồn nén nội lực rồi đấm thẳng vào ngực Lý tướng quân khiến ông văng ra xa.

Ông lại đập vào một gốc cây gần đó, rồi ngã sấp xuống đất, ông cắm ngược thanh kiếm xuống đất, chật vật đứng lên một lần nữa. Tuy nhiên, Triệu Bác chưa chịu buông tha, hắn tiếp tục đạp không lướt tới, giơ cao tay phải đang cầm ngược thanh chủy thủ vung xuống đầu Lý tướng quân. Có vài giọt huyết tinh chảy dọc theo lưỡi dao rơi xuống khuôn mặt vốn đã nhuốm máu của Lý tướng quân.

Mũi dao dừng lại trước mắt ông, không phải vì Triệu Bác tha mạng, mà ông đã dùng tay trái của mình nắm lấy lưỡi dao. Triệu Bác cười lớn:"Ngươi nghĩ ta chỉ có một tay thôi sao?"

"Hự!"Triệu Bác nói xong thì dùng tay còn lại đâm xuống bả vai Lý tướng quân, hắn lại dùng lực xoay chầm chậm con dao đang găm sâu vào da thịt Lý Thường Kiệt.

Nếu là một người bình thường, đòn này khiến người ta đau chết đi sống lại, đổi lại là một người trưởng thành với một ít võ công còn khó lòng chịu nổi cơn đau như vậy, thế nhưng Lý tướng quân lại không thể hiện chút đau đớn nào mà lại dùng ánh mắt lạnh lẽo, xé toạc tâm can nhìn thẳng vào Triệu Bác.

Với ông, việc tận mắt thấy giặc ăn sung mặc sướng ở mảnh đất quê hương mà không giết được giặc còn đau đớn gấp mấy lần những vết thương ông đang hứng chịu, ông hận không thể một kiếm lấy thủ cấp của hai tên bán nước cầu vinh này. Triệu Bác hơi mất kiên nhẫn tung chân đạp giữa ngực Lý tướng quân, ông lại văng về phía gốc cây, nhưng lần này, nó gãy ra, rồi một người một cây văng ra xa, trượt dài trên mặt đất."Lý tướng quân, ngài sao rồi?"

Một giọng nữ nhi quá đỗi quen thuộc với Lý Thường Kiệt, nhưng hôm nay lại mang theo vẻ bi thương, bất quá, ông bây giờ ngồi dậy còn không nổi thì làm sao quay sang nhìn nữ tử kia.

Ái Tiểu Liên sau khi cái lồng giam bị đánh sập thì vội vàng tìm Lý tướng quân, lại thấy cơ thể tàn tạ của ông, nàng nước mắt bất giác chảy xuống, chạy đến chỗ Lý tướng quân. Nàng đỡ ông ngồi dậy, dựa vào lòng mình.

Lý Thường Kiệt khó khăn rặn ra một câu hỏi hoàn chỉnh:"Tiểu Liên, ngươi không sao chứ? Bọn chúng có ngược đãi ngươi không?"

"Tướng quân, tất cả là tại tiểu nữ, là tiểu nữ vô dụng, hại tướng quân!"

- nàng vừa nói vừa khóc nấc lên. Ông giơ bàn tay đang run liên hồi đặt lên má Tiểu Liên, gạt đi nước mắt, ông nói:"Haha! Ngươi khóc cái gì? Ta cũng không phải vì ngươi, chỉ cần là con dân Việt Nam gặp nguy hiểm thì dù vào chảo lửa ta cũng vào cứu, huống hồ các ngươi gặp chuyện cũng vì ta mà ra!

Phụt"Nói hết câu, Lý tướng quân lại phun ra một ngụm máu lớn, Tiểu Liên càng khóc to hơn."Hahaha! Sướt mướt đến vậy sao? Nếu thế hôm nay ta hoá kiếp cho hai ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!