Chương 1: Khởi Đầu

"Khốn kiếp, mau lật tung nơi này lên, không để ả tiện nhân đó chạy thoát!"Theo sau tiếng quát giận dữ cùng hàng trăm âm thanh vó ngựa va xuống mặt đất là một tên lính thân mang giáp sắt, tay cầm một tay cầm ngọn đuốc cháy rực phát sáng trong đêm tối, một tay siết lấy dây ngựa và hắn đang cưỡi trên một con chiến mã màu nâu sẫm.

Tuy nói hắn là một tên lính, nhưng nhìn vào giọng điệu và trang bị của hẳn, có thể thấy hắn có vị trí không hề tầm thường trong hàng ngũ quân đội. Sau tiếng quát của hắn, những tên lính thấp hèn nhanh chóng tiến vào rà soát ngôi làng trước mắt mình.

Tiếng bước chân vội vã, tiếng các chi tiết kim loại va chạm nhau vang vọng khắp không gian u tối.

Quân lính đi đến đâu, liền xới tung đồ đạc, đốt phát đến đó.

Sau một canh giờ rà soát, ngôi làng đó đã bốc cháy ngùn ngụn, không còn bất cứ thứ gì còn sót lại nơi đây.

Thật may mắn đây chỉ là một ngôi làng bị bỏ hoang, không có một ai sinh sống, nếu không, số phận những người dân nơi đây không biết sẽ ra sao.

Rồi một tên lính báo cáo:"Thuộc hạ đã rà soát hết bên trong, không còn ai ở đó!"

"Hừ!!"

- tên lính cưỡi ngựa giận dữ thở một tiếng, định xoay người rời đi thì một tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên.

Với những người bình thường có thể không nghe thấy, nhưng với một kẻ dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, một con ruồi cũng khó lọt qua được tầm ngắm của hắn.

Rồi hắn dồn sự chú ý vào một bụi rơm cao trước cổng làng.

Sau đó hắn cười tà, rồi cầm đuốc bước đến gần đống rơm, định châm lửa. Bất ngờ thay, ngay khi hắn vừa đặt ngọn đuốc lại gần.

Người ở bên trong vội vàng lao ra, chỉ thấy đó là một người phụ nữ tóc tai rũ rượi che phủ cả khuôn mặt, không biểu hiện ra sắc thái, chỉ giơ hai tay chịu trói, không nói một lời. Tên lính thấy vậy cũng không làm khó mà chỉ ra lệnh thuộc hạ trói người phụ nữ rồi đưa đi.

Tuy nhiên, lại không ai để ý đến vệt máu chảy dài phía đùi trong của nàng.

Cũng không khó để nhận ra, bất quá, trên người nàng giờ đây đã chi chít vết thương, nên những tên lính cũng không quá để tâm. Rồi khung cảnh đoàn quân đưa người đi cũng khép lại trong màn đêm tăm tối.…" y da! Ngươi dám chơi xấu ta?"

- giọng nói của hài tử trong trẻo vang lên, hài tử ngồi bệt dưới đất như vừa ngã ngước lên nói."Do ngươi gà thôi! Haha"

- đáp lại là một giọng hài tử khác, giọng nói này có phần lém lỉnh, lanh lợi hơn.

Máy quay chuyển đến một người đàn ông trung niên khoảng độ 40, 50 tuổi, mồ hôi nhễ nhại đang bổ củi.

Hắn khá lực lưỡng, mái tóc buộc hình củ tỏi, ngoài ra còn điểm những chùm tóc bạc do tuổi tác, vầng trán đầy nếp nhăn, trên mặt có một vết sẹo lớn chéo từ đỉnh trán phải ngang qua mũi đến má trái.

Hắn nghỉ tay một chút quay sang nhìn hai đứa trẻ đang chơi đùa với nhau, tặc lưỡi một tiếng rồi cũng tiếp tục làm việc. Từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên khác bước đến, tuy nhiên có vẻ trẻ hơn người đang bổ củi.

Hắn tiến đến mở cái cổng nhỏ đơn sơ làm bằng nhiều thanh gỗ, rồi tiến vào trong vườn.

Chỉ thấy hắn cao to, tóc đen buộc cao, không có những chùm tóc bạc do tuổi tác, bộ y phục màu xám tro đơn sơ, khuôn mặt không mang nét trẻ trung thời niên thiếu, cũng không mang vẻ chững chạc, ảm đạm của độ tuổi xế chiều, ánh mắt tinh tườm, sắc sảo, cặp lông mày rậm.

Trên vai hắn mang một cái đòn gánh, hai bên là hai bó củi nhỏ.

Hai đứa trẻ thấy hắn đến cũng dừng chơi mà lao đến chỗ hắn, hắn cũng đặt đòn gánh xuống đất, cúi người để đón nhận hai đứa trẻ, hắn cười ha hả rồi hỏi:"Hôm nay hai các ngươi đã nắm được Phục Hổ Quyền của ta chưa?"

"Còn phải nói đương nhiên, con đã nắm rõ trong lòng bàn tay"

- hài tử lanh lợi đáp rồi tên nhóc lại nói tiếp:"Nhưng thúc xem, đệ đệ luyện hai hôm nay vẫn chưa tiến bộ! Haha"Nói rồi, hài tử cười lớn, còn hài tử được gọi là "đệ đệ" mặt cũng xị xuống.

Người đàn ông thấy vậy liền nhắc nhở tên hài tử lém lỉnh kia:"Ngươi đó, người học võ phải biết khiêm tốn, có thể ngươi giỏi hơn đệ ở hiện tại, nhưng tương lai thì không nói trước được"Hắn nói xong cũng xoa đầu an ủi tiểu hài tử nhút nhát."Ngươi về rồi đó à! Mau đến giúp ta"

- người đàn ông đang bổ củi nói vọng đến."Đệ tới ngay!"

- người đàn ông trẻ đáp. Hắn không quên nhắc nhở: "Hai ngươi mau đi tắm, chuẩn bị vào ăn cơm"Hai đứa trẻ cùng nhau đi ra phía cái hồ rộng dưới chân đồi.

Người đàn ông cũng xoay người đi vào nhà. Vừa vào trong, đang loay hoay dọn dẹp xung quanh, thì người đàn ông lớn tuổi cất tiếng hỏi:"Phục đệ! Ngươi thấy tên nhóc kia như thế nào!"Người đàn ông họ Phục hào sảng đáp lại: "Đứa nhóc thật thà, hiền lành, rất vừa ý ta, Tôn ca không phải lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!