...
Thôi vậy, có lẽ giống loài người cá vốn dễ mang thai hơn người thường.
Thấy ta chấp nhận rồi, Tinh Y lập tức sáp lại, cọ cọ vào mặt ta:
"Nương tử, chúng ta có nên chuẩn bị áo, tất, giày cho con không nhỉ?
Nương tử, nàng biết thêu thùa không?
Nương tử, con chúng ta sẽ đặt tên gì?"
Khoan đã, khoan đã!
Ta vội mua một xâu kẹo hồ lô nhét vào miệng hắn.
Lần đầu được ăn món chua chua ngọt ngọt này, Tinh Y mừng rỡ đến mức mắt phát sáng:
"Nương tử thật tốt với ta quá đi!"
Một xâu kẹo hồ lô là đủ rồi à?
Cái tên cá nhỏ này đúng là dễ nuôi ghê.
Ta nắm tay hắn, dắt vào tiệm trang sức, xem có khóa bình an hay thứ gì đó, coi như là quà cho đứa nhỏ tương lai.
Nào ngờ vào tiệm, người mua quà lại là hắn.
Tinh Y chẳng biết từ đâu móc ra một nắm trân châu to tròn, sáng bóng, đưa ra làm tiền.
Không hổ là dân tộc sống dưới biển — nhiều tiền thật!
"Tất cả đều tặng nương tử, cảm ơn nàng đã cho ta ăn kẹo hồ lô."
Nhìn ánh mắt chân thành của Tinh Y, ta thật chẳng nỡ từ chối.
Thì ra… được người khác thích lại là cảm giác thế này.
Không cần báo đáp, không hề trách móc, chỉ một lòng đối tốt với ta.
Thật là may mắn, ta lại có thể gặp được Tinh Y.
Đi dạo thêm một lúc, hắn lại tò mò với đống mặt nạ treo ở quầy hàng ven đường.
Ta liền mua hai chiếc mặt nạ — mặt hồ ly cho Tinh Y, mặt hổ thì ta đeo.
Hai đứa cùng đeo mặt nạ, ngồi xem múa rối một lúc.
Trên đường về, Tinh Y thấy một nhóm người đang buộc lụa đỏ lên cành cây.
Hỏi ra mới biết, đó là đang cầu nguyện với thần linh.
Tinh Y cũng đòi buộc theo:
"Ta ước sẽ mãi mãi bên nương tử!"
Hắn bảo ta viết lời ước nguyện lên dải lụa.
Ta vừa cầm bút, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!