4.
Chắc chắn hai người đó còn âm mưu gì khác.
May mà sau khi vào kinh, ta vẫn giữ chút đề phòng, không dùng người của Phó phủ.
Tất cả đều là ta tự bỏ tiền ra mua — hai nha hoàn, một tiểu đồng, và hai lão gia nhân từ quê đi theo.
Ta lần lượt gọi bọn họ đến, hỏi kỹ về hành tung mấy ngày gần đây của Lưu ma ma.
Tiểu đồng chỉ hầu bên ngoài, không biết gì.
Hai nha hoàn thì khai rằng sáng nay, lúc ta đang học đàn, Lưu ma ma đã vào phòng ta.
Khi được hỏi, bà ta nói là vào chờ ta về.
Ta lục soát một lượt trong phòng, cuối cùng ở đáy rương áo, phát hiện một đôi giày nam.
Cầm lên xem kỹ, rõ ràng không phải cỡ giày của Phó Hằng.
Ngoài đôi giày ra, còn có một túi hương.
Nhưng họa tiết thêu trên túi hương kia, lại không phải loại hoa văn phong nhã của bậc quân tử, mà là... Xuân cung đồ (tranh khiêu dâm).
Ta lập tức quay mặt đi.
Trong lòng như có cơn gió lạnh quét qua, tê buốt tận xương.
Mưu kế này là muốn khiến ta mang tiếng tư thông với nam nhân bên ngoài, để lời đồn kia thành sự thật.
Ban đầu, ta định vứt hết mọi thứ đi.
Nhưng nghĩ kỹ, lại thay thế hai món ấy bằng những thứ ta từng định tặng cho Phó Hằng.
Sau đó, bảo hạ nhân lén dò xét khắp viện xem có nơi nào bị khoét tường hoặc có chỗ để người lẻn vào không.
Quả nhiên, ở góc tường phía tây, có một cái hố lớn bị phủ sơ sài bằng cỏ khô.
Buổi tối, ta lấy cớ trời oi bức, từ chối sang Phó phủ dùng bữa.
Phó phu nhân sai nha hoàn mang cho ta một ít cháo thịt và dưa hấu ướp lạnh.
Đồ của Phó phủ, giờ đây ta đến chạm cũng không dám.
Đêm hè, tiếng ếch nhái thi nhau vang lên.
Ta ngồi bên hồ sen trong viện, lặng lẽ nhìn mâm thức ăn mà Phó phu nhân sai người đưa tới, lòng đầy suy nghĩ.
"Rào—"
Một tiếng nước vang lên.
Có gì đó vừa đẩy tung tán sen.
Dưới ánh trăng mờ, một nam tử tuấn tú trồi lên từ mặt nước, đội một lá sen trên đầu, để trần nửa thân trên.
Tóc dài ướt đẫm, lông mi cũng nhỏ nước.
Đôi mắt ấy chan chứa tình ý, ánh nước long lanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!