Giọng Phó Hằng vẫn chẳng có chút mềm mỏng, ngược lại còn nhíu mày, ánh mắt mang theo thất vọng.
Hắn nhất định là ghét bỏ ta.
Nếu không vì tờ hôn ước kia trói buộc, các tiểu thư nhà thế gia trong kinh kia đều có thể để hắn tùy ý chọn.
Còn ta – một đứa quê mùa chẳng có xuất thân, đến thanh danh cũng...
"Ngươi chán ghét ta, vậy thì cứ hủy hôn đi."
Ta vừa dứt lời, chân mày Phó Hằng cau lại càng sâu.
"Nói năng bậy bạ."
Cao cao tại thượng, không một chút ấm áp.
Tim ta như bị ai bóp chặt, vừa chua xót lại vừa đau đớn.
Trên đường đến kinh thành, ta gặp nạn rơi xuống nước, bị sóng cuốn trôi đến một hòn đảo hoang không rõ tên.
Phó Hằng dẫn thuyền đội tìm kiếm suốt nhiều ngày ở mọi khu vực quanh chỗ ta mất tích, cuối cùng mới tìm thấy ta.
Lần đầu gặp lại, hắn vẫn giữ vẻ cao quý xa cách ấy, nhưng đối với ta lại luôn ôn hòa lễ độ, chưa từng nặng lời nửa câu.
Ta xem hắn là ân nhân cứu mạng, là vị hôn phu.
Hắn là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng và nương tựa ở chốn kinh thành xa lạ này.
Thế nhưng sau đó, chuyện ta mất tích nhiều ngày không biết vì sao lại truyền ra ngoài.
Với giới thế gia trong kinh, trinh tiết của nữ tử còn nặng hơn cả mạng sống.
Rồi tin đồn lan khắp nơi, nói ta trong những ngày mất tích ấy, sớm đã bị mất đi sự trong sạch.
Nói ta chỉ có thể giữ được một mối hôn ước từ lời hứa đùa cợt năm xưa của bậc trưởng bối, nên mới bám riết lấy Phó Hằng không buông.
Không biết hắn đã nghe qua bao nhiêu lời như thế.
Chẳng bao lâu sau, hắn mời tiên sinh dạy ta cầm kỳ thư họa, lại đưa đến một ma ma nghiêm khắc bậc nhất trong kinh để dạy ta lễ nghi thế gia.
Còn bản thân hắn, càng lúc càng xa cách hơn.
Nửa năm qua, ta bao lần chủ động lấy lòng, hắn đều lạnh nhạt.
Tự tay thêu túi hương tặng hắn, hắn chưa từng đeo lấy một lần.
Tự làm bánh mang đến, hắn cũng xem như không thấy.
Cuộc hôn ước không cân xứng này, ngay từ đầu đã đặt ta ở thế yếu.
Ta phải ngước nhìn hắn, còn hắn thì có thể thờ ơ với ta như không.
Thậm chí, vì những lời đàm tiếu bên ngoài mà mang đầy thành kiến với ta.
Thà tin người ngoài, cũng không chịu nghe lấy một lời giải thích từ chính vị hôn thê của mình.
Mối hôn sự này... đã chẳng còn gì đáng để níu giữ nữa rồi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!