Hắn vốn có tài, nay đã là trở thành tâm phúc bên cạnh hoàng đế.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn bỗng đỏ hoe đôi mắt.
Còn ta thì thu lại ánh nhìn, không nhìn hắn nữa.
Tiệc tan.
Ngoài hoàng thành, Phó Hằng gần như chạy về phía ta.
"Vũ Hà!"
"Phó đại nhân.
"- Ta giữ bộ dạng công chính vô tư"Ngài có việc gì sao?"
Hắn từng chẳng mấy khi dịu giọng với ta, nay ta đối đãi bằng thái độ ấy, trái lại hắn lại như thể bị tổn thương lắm vậy.
"Nàng… suốt hơn một năm qua đã đi đâu?
"Ta từng đến đất Thục tìm nàng, nàng không còn ở đó. Ta đã tìm khắp sông núi nam bắc, cũng không thấy bóng dáng nàng đâu."
Ta lạnh lùng nhìn hắn, chỉ thấy hắn thực sự kỳ lạ.
"Ngài tìm ta làm gì?"
"Ta biết trước kia nàng từng chịu nhiều uất ức, từ nay về sau sẽ không còn như vậy nữa.
"Phó Hằng vừa nói, vừa định đưa tay nắm lấy cổ tay ta. Nhưng ánh mắt hắn chợt dừng lại trên chiếc vòng trên tay ta. Hắn thoáng sững lại."Làm gì vậy, làm gì vậy!
"- Tinh Y đã đứng đợi ta ngoài hoàng thành từ sớm, lúc này vội vàng bước tới, đẩy Phó Hằng ra. Tinh Y chắn trước mặt ta:"Đừng có lôi lôi kéo kéo với nương tử của ta.
"Ngươi chẳng phải đã có người trong lòng rồi sao? Cô nương dưới gốc cây ước nguyện đó."
Ánh mắt Phó Hằng bỗng trợn to.
"Người đeo mặt nạ lúc đó là hai người?
"Ta khẽ gật đầu, chẳng muốn nói gì thêm. Định rời đi thì lại bị hắn chặn đường. Đôi mắt hắn đỏ lên:"Vì sao?
Khi ấy nàng đã ở bên hắn ta rồi sao, vậy nàng coi ta là gì?"
Ta thấy buồn cười:
"Hôn ước đã hủy, ta và ngài đương nhiên mạnh ai nấy đi.
"Huống hồ, ta còn nghe nói Phó đại nhân sắp cưới thiên kim của châu mục Dự Châu, chi bằng đừng để người ta dị nghị."
Phó Hằng vẫn không chịu buông tay, cố chấp biện giải:
"Ta với nàng ta chỉ là diễn trò mà thôi.
"Nếu nàng không thích, ta có thể lui hôn."
Ta nhìn hắn, cười lạnh:
"Ngài nghĩ nữ tử trong thiên hạ đều có thể tùy ngài gọi đến thì đến, xua đi thì đi, mặc ngài giày vò à?
"Cút ra xa một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!