Chương 3: Cựu Ái Tân Sầu

Sáng sớm ngày mười hai tháng tám.

"Bộp!

"Cánh cửa bị đẩy mở ra. Thiên Huệ Tử cảnh giác nhìn về phía cửa, cửa tuy đã bị đẩy mở ra, nhưng trong một lúc vẫn chưa có ai tiến vào. Cô đang lúc hoài nghi, thì một người nhanh nhẹn lách vào cửa, thuận tay đóng cửa lại, rồi tựa vào cửa chăm chú nhìn cô; chỉ thấy người này cổ họng vừa bật lên một tiếng"cô cô

"vừa nuốt một ngụm nước miếng. Chính là nam tử thô tráng tóc đỏ lần trước bị cảnh cáo không được đánh cô, trên mặt vẫn mang mặt nạ hóa trang, lộ ra ánh mắt tham lam liếc lên liếc xuống đánh giá cô. Thiên Huệ Tử sợ sệt co người tựa vào một bên vách, lưng dựa thẳng vào bức tường băng lãnh vô tình, lại cuộn lên, run giọng hỏi:"Ông muốn làm gì?"

Người đó nói bằng tiếng Anh:

"Tôi không biết cô nói gì, chỉ là điều đó tịnh không quan trọng, cô là xử nữ hả? Tôi vẫn chưa nếm qua nữ tử nào cao quý như cô, món hàng nhỏ hấp dẫn! Đừng dùng quần áo nữa!"

Thiên Huệ Tử nghe hơi thở thô trọc của hắn, nhìn ánh mắt cuồng loạn như dã thú, tinh thần đã đến chỗ biên giới sụp đổ, không nhịn được lại kêu thét lên.

Người kia từng bước từng bước tiến lại gần, cười dữ tợn: "Kêu đi, nơi này có thiết bị cách âm tốt nhất, chẳng ai có thể nghe được, bọn họ đều đã đi rồi, hiện tại chỉ có cô và tôi thôi."

Thiên Huệ Tử rên lên một tiếng, né tránh bàn tay to lớn duỗi ra sờ mặt mình, theo đuôi giường nhảy xuống, cướp đường phóng ra cửa.

Gã đàn ông thô kệch đó lách người một cái, ôm trọn lấy cô, môi răng và nước miếng nóng hâm hấp, lướt qua khuôn mặt bầu bĩnh đẹp đẽ mềm mại của cô. Cái miệng rộng đằng sau mặt nạ hóa trang càng gia tăng sự khủng bố.

Thiên Huệ Tử nhiệt lệ tràn mi, muốn thoát khỏi thân thể khẩn bách của hắn, lại như chuồn chuồn lay cột đá, chẳng nhích mảy may, cơn bi phẫn lại trào lên, cúi đầu cắn thật mạnh vào đầu vai hắn.

Gã đàn ông thô kệch đó đau quá kêu to, dùng lực hất mạnh, vứt Thiên Huệ Tử đi như một cây đàn đứt dây, đập lên trên tường, gót chạm chân tường ngồi xuống, lăn qua một bên, ngất đi luôn.

Tinh thần Thiên Huệ Tử lại không mất đi tri giác, cô bỗng mất đi trọng lượng, bay lên trên, lên tới nóc phòng, nhìn xuống phía dưới.

Cô "thấy" chính mình đang ngã nằm sát tường, gã đàn ông thô kệch kia đang hăng hắc cười lạnh, bước một bước về phía thân thể của mình.

Thiên Huệ Tử có một loại cảm giác giải thoát, gã đàn ông thô kệch kia không nhìn thấy cô, cô cũng chẳng thấy chính mình, trong lúc thanh tĩnh này cô chỉ là một cổ năng lượng vô hình vô ảnh, hay giống như một người tàng hình, nhưng người tàng hình cũng có cảm giác của thân thể, còn cô lại chẳng có.

Vô luận thế nào, gã đàn ông thô kệch kia cũng chỉ có thể chạm được thân thể bên ngoài của chính mình, nhưng tinh thần của "chính mình" thì lại không cùng cô chịu khổ.

"Binh!"

Cửa lại bị đánh bật mở.

"Cát Bách, ngươi làm gì đó?

"Một nam một nữ đã đẩy cửa tiến vào. Bọn họ không mang mặt nạ, xem ra thì họ là người châu Âu, vẻ cao gầy đứng đắn của người nam, vẻ mĩ lệ tương đương của người nữ, kiểu nào nhìn cũng không giống với bọn giặc cùng hung cực ác. Cát Bách cởi mặt nạ xuống, lộ ra một vẻ mặt âm trầm ngang ngược, sống mũi y cong mà đầu mũi lại to, nhãn thần hung lệ, rõ ràng đang ở mức tức giận, lạnh nhạt nói:"Tôi tới đây xem xét cô ta, mới biết cô ta muốn đào tẩu...

"Thiên Huệ Tử không còn hứng thú nghe hắn nói nữa, tâm niệm chợt muốn hỏi, linh hồn xuyên qua đỉnh tường ra ngoài, bay lên trên trời, bên ngoài dương quang đầy trời, thế giới tốt đẹp như thế này. Đây là kinh nghiệm chưa từng có được, cô từng xem giới thiệu về"kinh nghiệm thoát ly

"này trên báo chí, chẳng thể nghĩ được chính mình khi không lại có được. Từ khi mắc quái bệnh tới nay, đây là lần đầu cô cảm thấy sinh mệnh có chút ý nghĩa. Nhưng kiểu nơi chốn của cơn ác mộng ấy, vẫn còn ở một nơi sâu thẳm trong đầu óc, quấy nhiễu cô như hồn ma, khiến cô không thể thực sự cảm thấy yên lòng. Phóng mắt nhìn ra xung quanh, trong lòng lại kêu lên một tiếng"A", đối diện với ngôi nhà hai tầng màu trắng đã nhốt cô là một ngôi miếu Thần Đạo to lớn, lầu gác nguy nga.

Cha cô, Đại Dã Long Nhất từng dẫn cô tới chỗ này, cô còn nhớ được rằng cô từng mua trong miếu này một cái chong chóng bằng giấy, hiện tại vẫn treo trong phòng ngủ của cô.

Cô đã biết đây là nơi nào.

Trong lúc ý nghĩ còn chưa qua, trong lòng cô chợt lạnh, từ một nơi xa xôi bên ngoài bầu trời trào lên một lực lượng kêu gọi cô.

Cô phương tâm đại loạn, giống như mỗi lần ác mộng xuất hiện, đều có một hấp lực như nam châm, hút cô qua hư không đến một nơi xa xôi.

Thiên Huệ Tử trong lòng kêu lên:

"Ông trời! Tôi cầu xin ông, tôi không muốn đi!". Ác mộng mỗi lần một vẻ đáng sợ, sau cùng có một lần cô trở thành tù nhân của ác mộng.

Linh hồn cô bắt đầu bay lên trên, cảnh đẹp trên đất có ánh nắng đầy trời, biến thành hư không đen ngòm, cô di chuyển bằng tốc độ kinh người trong hư không rộng lớn, chỗ trong cơn ác mộng càng lúc càng gần.

Đúng lúc này, một hấp lực ngược lại hút cô trở về, Thiên Huệ Tử không nhịn được lại kêu lên, âm thanh thoát ra khỏi cổ họng, cô bật ngồi dậy, linh hồn đã trở về trong thân thể trên giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!