Chiều ngày 11 tháng 8, tại Đông Kinh Nhật Bản.
Lăng Độ Vũ nhét tiền thưởng vào tay người hầu, người hầu lập tức cúi mình tỏ ra cảm kích, lùi thẳng ra khỏi phòng, ngoài phòng lại cúi mình lần nữa, khiến Lăng Độ Vũ lại lo rằng trán anh ta sẽ đụng vào cửa.
Lăng Độ Vũ vào giữa phòng của tửu điếm, ngồi vắt chân trên mền, sau một hồi hô hấp chậm rãi dài và nhẹ, tâm thần tiến vào trạng thái ổn định tự tại, đây là phương pháp hưu tức của anh, anh cần phải tranh thủ từng giờ từng phút, phải gấp tìm ra tung ảnh của Mạt nhật thánh chiến đoàn.
Anh tịnh không phải là một người bình thường.
Chỉ là thân thế của anh đủ khiến người trợn mắt líu lưỡi.
Mẹ anh là người Mĩ gốc Hoa, trong một lần sang Tây Tạng gặp Linh Đạt Lạt Ma tuổi đến tám mươi, Linh Đạt trong thần miếu cùng mẹ anh giao hoan xong viên tịch, từ đó mẹ anh lưu lại Tây Tạng, sinh ra Lăng Độ Vũ, anh từ nhỏ đã được rèn luyện theo Mật Tông khổ hạnh du già và Trấn định thủ ấn, cho đến mười lăm tuổi mới theo mẹ về Mĩ tiếp thu giáo dục hiện đại, trở thành người có hai học vị bác sĩ, anh rất thích mạo hiểm, có được những kinh nghiệm mà người khác mơ cũng chẳng gặp.
Hai tiếng đồng hồ sau, Lăng Độ Vũ lại mở mắt ra, tâm linh viên tịnh thông thấu.
Anh chậm chạp đứng dậy, đến trước cửa sổ, dương quang chiếu khắp các lầu cao, trải khắp bốn phương tám hướng chẳng có chỗ tận cùng.
Anh thà ở trong rừng rậm Phi châu săn một con báo đốm, còn tốt hơn là ở trong một thành phố siêu cấp thế này truy bắt một người.
Lấy đẫy văn kiện mà Cao Sơn Ưng đưa cho từ trong hành lí ra, gọi một cú điện thoại, anh mới rời phòng xuống dưới lầu, gọi một ly thức uống, lật lại tư liệu trong cái đẫy.
Anh xem rất cẩn thận, tuy nhiên tư liệu liên quan đến Mạt nhật thánh chiến đoàn ít phi thường, nhưng vẫn cho anh nắm bắt được phong cách hành sự của tập đoàn khủng bố này, chúng rất có tổ chức, kế hoạch và tuyệt đối bảo mật.
Vì vậy nhân số của tập đoàn này không quá đông, hoặc là vì khó bảo mật, nhưng vì đâu lại thu hút loại người như Phong Hán Cát Bách, sát cuồng đồ hành vi khoa trương?
Nhưng Cát Bách vì sao lại tham dự vào loại đoàn thể mang tính tự sát tự hủy này?
Then chốt bên trong vụ này, có thể là dò xét ra nhân tố trọng yếu của đoàn thể này.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh đã có một chút khái quát.
Từ khi Ẩn giả chụp được tấm hình đó, nói tìm thấy bọn chúng tịnh không phải là không có khả năng.
Một diễm phụ cài cành hoa uyển chuyển bước tới trước bàn của Lăng Độ Vũ, hướng về anh gập người chín mươi độ, làm hàng chục người khách đưa mắt nhìn về phía Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dùng tiếng Nhật nói: "Tiểu thư!", diễm phụ mục quang mỉm cười, khiến người ta nghĩ đến hoa hồng ngày hè nở rộ, cô duỗi cánh tay trắng như tuyết, mềm mại đưa cho Lăng Độ Vũ nói: "Tôi là Chiêu Cúc, Điền Mộc tiên sinh sai tôi tới tiếp ông."
Lăng Độ Vũ nắm ngọc thủ trong tay, cười nói: "Tôi nghĩ người của Điền Mộc Chính Tông phái đến nhất định là đại hán lực lưỡng như con báo, đâu ngờ là loại mĩ nhân mềm mại như cô."
Điền Mộc Chính Tông là người mà Lăng Độ Vũ trong "sự kiện Nguyệt Ma
"kết giao bằng hữu (xem quyển Nguyệt Ma), là hắc đạo đại gia có thế lực nhất Nhật Bản, vô luận hắc bạch lưỡng đạo. Cũng là kiểu bình thường đó. Chiêu Cúc cười làm cành hoa rung mạnh, nhãn quan nhìn khuôn mặt tuấn vĩ của Lăng Độ Vũ có vẻ hứng thú, nói:"Điền Mộc tiên sinh đang chờ gặp ông, tôi chưa từng thấy ông ta mong gặp người nào kiểu này.
"Lăng Độ Vũ buông tay cô ta, cùng cô ta song song đi ra khỏi tửu điếm. Một chiếc xe màu xám bạc ba hàng ghế đã được lái đến. Chiêu Cúc kéo cửa xe ở sau chỗ ngồi ra, dịu dàng nói:"Mời!
"Lăng Độ Vũ ngồi vào trong xe, thân hình hùng tráng của Điền Mộc Chính Tông ngồi ở một bên, tựa như ngồi một mình trên núi cao chẳng chút động đậy, lạnh lùng nhìn anh. Lăng Độ Vũ duỗi dài cánh tay đang co, cửa xe đóng lại, xe chuyển bánh. Ánh mắt lăng lệ của hai người trong xe giao phong. Điền Mộc Chính Tông trầm giọng bảo:"Lăng tiên sinh, lần này đến Nhật Bản có chuyện gì vậy?"
Lăng Độ Vũ nhàn nhạt bảo: "Tôi tịnh không chỉ có mục đích đến thăm hỏi các hạ"
Điền Mộc Chính Tông mặt mũi lạnh lùng cứng rắn như nham thạch, bỗng xuất hiện một tia tiếu ý, như ánh mặt trời lóe ra sau làn mây, tiếp đó lại cười vui vẻ, bàn tay vỗ lên trên vai Lăng Độ Vũ, nói: "Đừng lấy làm lạ, anh là người mà tôi sợ nhất, vì vậy chỉ muốn anh làm bằng hữu với tôi, mà chẳng muốn anh làm địch nhân của tôi, anh mà là người vô sự vào điện Tam Bảo, kiếm tôi tuyệt không phải là chuyện đơn giản như vậy, bởi vậy tôi mới khẩn trương tới đây.
"Đây là cách nịnh bợ của Điền Mộc Chính Tông. Lăng Độ Vũ cười khổ nói:"Tôi cũng tuyệt không muốn làm địch nhân của anh, hy vọng hiên tại anh không chở tôi tới lò mổ."
Điền Mộc Chính Tông thu nụ cười, trở lại vẻ lãnh tĩnh trầm mặc, thong thả nói: "Tốt rồi, nói xong rồi!
"Lăng Độ Vũ lấy ngón tay dùng lực gõ lên kính chống đạn ở trước và sau hàng ghế, ngồi ở giữa là Chiêu Cúc và ngồi ở đầu tiên là tài xế và một đại hán khác hoàn toàn không phản ứng, chứng tỏ thanh âm chỗ ngồi phía sau này tịnh không truyền ra ngoài. Anh ta mới nói:"Tôi muốn tìm một người."
Điền Mộc Chính Tông tự phụ nói: "Chỉ cần là ở Nhật Bản, tôi lập tức có phương pháp kiếm y, dù y có tự chôn mình ở dưới đất chăng nữa, tôi cũng tự có cách đào lên."
Lăng Độ Vũ nói: "Thật vui mừng khi nghe lời này, người tôi cần tìm là Phong Hán Cát Bách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!