Chương 76: Phiên ngoại - triệu hoàng đế hoàn toàn văn

Triệu Càn bị Tần Chí Vũ giam ở Nam uyển một năm thì được thả ra.

Tần Chí Vũ vì muốn xây dựng thanh danh cho nên cũng không quá độc ác với hoàng tộc cũ, ngược lại hắn còn cho bọn họ rất nhiều đãi ngộ đặc biệt; có điều những lúc cần chèn ép thì vẫn sẽ chèn ép.

Đây chung quy là công lao của Chúc Hợp.

Trước khi quốc gia bị diệt, nữ nhân của Triệu Càn hầu hết đều chết trên tay Tần Chân Nguyệt, kể cả những hài tử lương thiện của hắn, nhưng Tần Chân Nguyệt lại chết trên tay Chúc Hợp. Những phi tần còn sống thì sợ hãi không dám đến gần Triệu Càn, tương lai của bọn còn chưa lo xong, quan tâm đ ến phu quân làm gì.

Triệu Càn không quá đau lòng khi bị đối xử như vậy.

Sau khi Chúc Hợp từ quan, hắn và Tạ Phác quay về Bình Thành mở trường học chuyên dạy cho học sinh nghèo khó, tiếng tốt đến tai Tần Chí Vũ, hắn đã tự tay viết tấm bảng khen thưởng Chúc Hợp để cổ vũ tinh thần ham học cho học sinh.

Tần Chí Vũ thả Triệu Càn ra cũng đã coi như tận tình tận nghĩa, nhưng sau khi được thả, Triệu Càn lại không biết nên làm gì tiếp theo. Triệu Càn nghĩ đến những lời Tần Chân Nguyệt đã từng nói với hắn, Chúc Hợp thân kỳ tài, hắn mới chỉ gặp Chúc Hợp một lần cho nên không thể kiểm chứng lời của Tần Chân Nguyệt.

Triệu Càn muốn gặp Chúc Hợp nhưng lại ngại Chúc Hợp là thần tử dưới trướng Tần Chí Vũ, nhưng sau đó hắn nghe được Chúc Hợp cứ vậy buông tha hết quyền lực rồi quay về Bình Thành mở một học viện nho nhỏ.

Chúc Hợp dù sao cũng là thần tử bên cạnh hắn từ lúc mới bắt đầu, một năm trước Tần Chí Vũ sinh lòng nghi ngờ Chúc Hợp nhưng một năm về sau Tần Chí Vũ đã không còn nghi kị Chúc Hợp nữa, ngược lại hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ về khoảng thời gian hai người cùng nhau chinh chiến thiên hạ.

Vì vậy khi Triệu Càn đề nghị gặp Chúc Hợp, Tần Chí Vũ cũng không làm khó hắn mà trực tiếp đồng ý với điều kiện sẽ phái người đi theo sát Triệu Càn.

Bấy giờ Chúc Hợp đang dạy học trong trường. Mấy năm nay tư tưởng nam quyền càng ngày càng thịnh hành, Chúc Hợp cố gắng vì tương lai tự do của nữ nhi mà cố gắng thay đổi tư tưởng thế nhân, mà cách tốt nhất chính là dạy học.

Triệu Càn đến học đường, đứng ngoài cửa sổ nhìn Chúc Hợp dạy học, nhưng hắn cũng không khác gì mấy học sinh đang ngồi trong lớp kia, Chúc Hợp càng giải hắn càng mê man như lọt vào sương mù. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Tần Chân Nguyệt lại thích Chúc Hợp như vậy.

Bất tri bất giác đã qua nửa ngày, đột nhiên vai hắn bị vỗ mạnh, Triệu Càn còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng nói của một nữ tử thánh thót vang bên tai: "Này, sao ngươi lại đứng đây?"

Chúc Hợp quay đầu về phía ngoài cửa sổ thì thấy Triệu Càn và Yến Thu bốn mắt nghi ngờ nhìn đối phương, không ai nhường ai, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Yến Thu vẫn là cô nương búi tóc của mười năm trước, hiện giờ nàng đang mắt to mắt nhỏ trừng Triệu Càn, một bộ nếu Triệu Càn không nói rõ ràng, nàng sẽ cho Triệu Càn đẹp mặt.

Chúc Hợp buông sách rồi cho học sinh tan học. Hắn đi ra khỏi lớp, nhìn Triệu Càn thở dài: "Triệu lão gia."

Yến Thu cũng hành lễ theo Chúc Hợp: "Triệu lão gia."

"Chúc tiên sinh." Triệu Càn gọi Chúc Hợp một tiếng Chúc tiên sinh.

Chúc Hợp quay đầu nói với Yến Thu: "Chuẩn bị cơm, sẵn tiện mua thêm bầu rượu cho ta."

Sau khi Yến Thu đi một lúc, Chúc Hợp mới quay đầu tạ tội với Triệu Càn: "Nha hoàn không hiểu phép tắc, mong Triệu lão gia bỏ qua cho nàng."

"Không sao, nàng đang nghĩ cho an toàn của chủ nhân thôi." Triệu Càn không nhịn được mà mỉm cười, nghĩ lại tình cảnh lúc nãy Yến Thu mở to mắt trừng hắn, chắc nàng đang nghĩ hắn là người xấu nên định dạy dỗ hắn một phen đây.

Chúc Hợp mời Triệu Càn đến phòng khách, vừa đi vừa nói: "Nha đầu Yến Thu này rất tốt tính nhưng lại hay gây phiền phức cho người khác. Mỗi khi nàng ta phát hiện có người đứng ngoài, nàng ta sẽ khiến mấy người đó khỏ xử hết mức luôn."

Triệu Càn rất đồng ý với lời này của Chúc Hợp.

Yến Thu đột nhiên xông ra tra hỏi hắn, làm hắn thấy hơi xấu hổ.

Sau khi hai người ngồi xuống ghế, Chúc Hợp mới hỏi Triệu Càn: "Triệu lão gia, sao đột nhiên lại đến chỗ ta?"

"Khi công chúa vẫn còn tại thế, nàng vẫn luôn nhớ thương Chúc thiên sinh, tuy ta và ngài có cơ hội gặp nhau một lần nhưng ta còn chưa thấy rõ người công chúa coi trọng đến lúc chết như thế nào."

"Chuyện đã qua, Triệu lão gia hà tất phải giữ trong lòng." Hắn vất vả lắm mới giết được Tần Chân Nguyệt nhưng phu quân của nàng ta lại tìm hắn định tính sổ, Chúc Hợp đột nhiên có cảm giác rằng, cả đời này hắn cũng không thể thoát khỏi Tần Chân Nguyệt được.

"Chỉ là ta tò mò mà thôi, mong Chúc tiên sinh không so đo với ta." Triệu Càn mỉm cười nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Chúc Hợp, hắn đành an ủi Chúc Hợp dăm ba câu như vậy.

Chúc Hợp mơ còn không được: "Chúc Hợp đã có cơ hội được nghe về tình cảm của Triệu lão gia với công chúa, nhưng tình huống lúc đó Chúc Hợp cũng không có sự lựa chọn thứ hai, nếu lão gia trách tội, nay Chúc Hợp cũng xin nhận tội."

"Không trách ngươi, cho dù nàng còn sống, trong lòng nàng cũng không có ta, người đã chết rồi thì hãy cho nó thành quá khứ, nếu ta thực sự để ý thì chưa chắc đã có cơ hội ngồi đây nói chuyện với tiên sinh." Triệu Càn thoải mái cười hai tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!