"Bóng người kia chạy về hướng nào?" Tạ phu nhân hỏi.
"Chính là chỗ thập tứ cô nương ngất xỉu ạ." Mặt Vương ma ma trắng bệch, nghĩ đến lúc thập tứ cô nương té xỉu nằm dưới đất, có khi nào thập tứ cô nương bị quỷ hồn hãm hại nên mới hôn mê không rõ nguyên do không?
Ngày trước bà ta còn nghe có người nói trong hoa viên này đã từng có một nha hoàn chết bất đắc kì tử, Vương ma ma càng nghĩ càng thấy dọa người, mặt cắt không còn giọt máu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngươi không để ý xem đó là ai à?" Tạ đại phu nhân tiếp tục hỏi.
Vương ma ma vừa nghĩ đến khả năng trong hoa viên thực sự có quỷ liền rợn tóc gáy, bà không kìm nổi mà run rẩy nói: "Nô tỳ sợ quá nên cũng không dám đi xem."
"Có ai nhìn thấy nữa không?" Mấy vú già sau lưng Vương ma ma nhỏ giọng nói: "Thật ra là bọn nô tỳ đều nhìn thấy nhưng quá sợ hãi nên không dám nói ra."
Nếu cứ như vậy chẳng phải là manh mối sẽ bị đứt đoạn sao?
"Trước tiên chúng ta phải tìm được người tối nay có mùi son phấn nồng nặc đã." Tạ Phác đề nghị, sự việc tối hôm nay quá mức kì lạ nên nàng nhất định phải điều tra kĩ càng mới được.
"Phải điều tra thêm nữa." Tạ phu nhân không vui, dưới mí mắt bà mà cũng dám giở trò, hình như mấy năm gần đây bà hiền quá rồi nên bọn họ mới dám trèo lên đầu bà.
Tạ phu nhân lập tức phân phó để hạ nhân đi điều tra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ nhân đã đi ra ngoài điều tra nhưng chuyện bên trong vẫn chưa thể kết thúc. Tạ đại phu nhân nhớ đến mấy lời khai của vú già rằng bà ta còn nhìn thấy Chúc Hợp trong hoa viên, sao lại dính líu đến cái tên khất cái này cơ chứ?
Không cần thẩm vấn nữa nên Tạ Phác cho các vú già quay về nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại mấy người nhà họ Phác, Tạ đại phu nhân không nể nang gì mà gây khó dễ Tạ phu nhân: "Đệ muội, ta nghĩ chúng ta nên gọi cô gia đến đối chất xem lúc đó hắn ở hoa viên làm gì."
"Lời này của đại tẩu có ý gì?" Muốn tra hỏi con rể của bà hả, cũng phải xem bà có đồng ý hay không đã. Nếu cứ thế mà đáp ứng Tạ đại phu nhân thì quá mất mặt rồi.
"Tối nay ngoại trừ mấy vú già chỉ có cô gia của thập nhị cô nương ở hoa viên. Gọi cô gia đến biết đâu lại có phát hiện mới." Chỉ bảo con rể ngươi đến nói vài câu thôi, có mất miếng thịt nào đâu, ngươi khó chịu vậy làm gì. Ta không ưa Chúc Hợp đó, làm sao nào.
"Đại tẩu nói cũng có lý nhưng đại tẩu đừng quên tối nay là trung thu, gia môn đang cùng nhau uống rượu ở lương đình, nếu đột nhiên gọi Chúc Hợp đến thì không hay lắm đâu." Tạ phu nhân cười ưu nhã nhưng thực ra bà đang tức Tạ đại phu nhân đến nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta nghĩ mình là cái thá gì, cô gia nhà ta không phải là nô tài để bà sai vặt, thích gọi đến là đến bảo đi là đi. Nghĩ cũng hay lắm, bà ta cũng đâu phải là nhạc mẫu của Chúc Hợp?
Không đồng ý hả? Tạ đại phu nhân lại càng không vui nói: "Đệ muội, xin ngươi hãy thấu hiểu tâm tình của mẫu thân ta, nếu hôm nay người bị ngất xỉu là Tạ Phác, ngươi còn có thể ngồi yên sao?"
Nếu chỗ này là bổn gia thì bà đã không thèm quan tâm Chúc Hợp là con rể của ai rồi, cứ trói đến hỏi là được. Cũng tại con nha đầu Tạ Hoàn làm hỏng việc, nếu nàng ta nhanh nhanh giải quyết thì bà cũng không cần ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này thêm ngày nào nữa.
"Giờ đã không còn sớm nên ta không muốn gọi Chúc Hợp đến, đại tẩu, ngươi cũng cần phải quay về hỏi thập tứ cô nương xem sao hôm nay nàng ta lại một mình đến hoa viên nhà ta làm gì." Thái độ của Tạ đại phu nhân khiến Tạ phu nhân cực kỳ không vui, bà muốn gặp Chúc Hợp hả, vậy ta càng không cho bà gặp hắn.
Thực ra Tạ phu nhân cũng có chút lòng riêng, nếu Chúc Hợp và Tạ Viện có dính líu đến nhau thật thì bà cũng muốn Tạ Phác hỏi Chúc Hợp cho rõ ràng, vì thế nên bà đành phải trì hoãn để Tạ Phác thời gian đi hỏi hắn.
"Đệ muội có ý gì?" Tạ đại phu nhân không vui.
"Đại tẩu có ý gì đây?" Tạ phu nhân trực tiếp hỏi ngược lại, một bước cũng không nhường. Tiểu tử, muốn đấu võ mồm hả, ai sợ bà!
Tạ đại phu nhân tức giận nói: "Đệ muội, nếu hôm nay người bị ngất xỉu là Tạ Phác, ngươi còn có thể ngồi yên sao ở đây đấu võ mồm với ta sao?"
"Đại tẩu nói đùa, người bị xỉu là Tạ Viện chứ không phải nữ nhi nhà ta. Mà Tạ Phác cũng sẽ không bao giờ đêm hôm khuya khoắt đi lại một mình trong hoa viên đâu."
Rõ ràng là chuyện của nữ nhi nhà bà, kéo con ta vào làm gì, nghĩ bà dễ bắt nạt lắm hả? Được, bà ta đã muốn vậy thì hôm nay bà sẽ theo bà ta đến cùng, xem ai giỏi hơn ai!
Tạ phu nhân nói câu đó càng khiến cho Tạ đại phu nhân giận bốc hỏa, bà ta nhìn chằm chằm Tạ phu nhân: "Xem ra đệ muội không muốn ta tiếp tục điều tra?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!