Ở đây tác giả chơi chữ đồng âm
Vương bát [wáng bā] vương bát; Vương Bát; rùa; ba ba; đồ bị cắm sừng
Vương bá [wáng bà] niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, 878-880), ý chỉ nam chính có thể diệt Hồ giành lại giang sơn.
Chờ đến lúc mấy người bên trên Chúc Hợp được nhận cháo thì đã quá trưa, cháo trong nồi không còn nhiều, mà lão trung niên đứng trên Chúc Hợp lại vinh hạnh nhận được bát cháo cuối cùng, đến lượt Chúc Hợp vừa hay đến cặn cháo cũng chẳng còn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứng trước cái nồi rỗng tuếch đến tận đáy, hắn đau khổ… haizz vét sạch không còn một hạt gạo luôn.
Hắn chỉ còn nước cười khổ, sao mình lại quên chuyện quan trọng vậy chứ, đợi lâu như thế nhưng giờ đến cả cháo cũng không có mà ăn.
Trong nồi không còn cháo thừa, hắn đành phải quay đi mặc cho bụng vẫn đang réo ầm ĩ. Lão khất cái đứng trước hắn may mắn hơn một chút, vừa có cháo ăn lại có Chúc Hợp cùng lão tán gẫu vui vẻ. Lão khất cái nhìn Chúc Hợp đang đau khổ bằng ánh mắt đồng tình, sau đó... không có sau đó.
Duyên gặp gỡ như nước chảy bèo trôi, lão còn đang đói khổ, làm gì có sức mà đi đồng tình với người khác.
Chúc Hợp mang theo cái bụng đói đứng trên đường lớn. Trên đường không ít người qua đường bị thu hút bởi trang phục kì lạ của hắn, nhưng phần nhiều những ánh mắt ấy đều mang theo sự ghét bỏ.
Trước những ánh mắt "nóng bỏng" kia, Chúc Hợp cũng không hơi đâu mà bận tâm. Người ta càng nhìn hắn càng không thèm phản ứng, đơn giản vì da mặt hắn đã quá dày rồi.
Chúc Hợp đói đến mức đi không nổi, hắn ngồi xuống một góc nhà cạnh đường lớn, yên tĩnh đếm kiến. Kiếp trước ngày nào tháng nào đi gặp nhạc phụ đại nhân hắn cũng quên luôn rồi. Những kí ức về cuộc sống kiếp trước của hắn với Tạ Phác từ ngày hắn trọng sinh dường như đã bốc hơi không còn một mảnh. Trong đầu hắn chỉ còn sót lại đôi mắt đầy vẻ chán ghét và hận thù của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt ôn nhu như nước đã từng nhìn hắn, giờ phút ấy thay bằng hận thù và căm ghét. Người phụ nữ từng dùng cả trái tim để yêu hắn giờ chỉ là hồi ức. Bây giờ, Chúc Hợp mới nhận ra, mình đã tổn thương Tạ Phác quá nhiều.
"Yến Hà, cho tên khất cái kia chút đồ ăn"
Tiếng nói quen thuộc bỗng vang lên, Chúc Hợp đột ngột ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh vừa thân thuộc mà vừa xa lạ ấy. Trên đường lớn, Tạ Phác mặc hồng sam đứng trước kiệu, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất trong trẻo và thanh cao.
Tạ Phác dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Chúc Hợp, nàng quay đầu đối mặt với hắn.
Bề ngoài lôi thôi lếch thếch, từ trên xuống dưới không tìm được một chỗ sạch sẽ, Chúc Hợp bị Tạ Phác hiểu lầm là ăn xin cũng không có gì lạ. Ngoại trừ đôi mắt cùng hàm răng còn trắng, trong mắt Tạ Phác thì lúc này, tên khất cái kia đang trừng mắt nhìn nàng, miệng nhếch lên như đang cười, may mà không chảy nước miếng, đúng chuẩn hình ảnh một tên lưu manh ngu ngốc.
Tạ Phác cười dịu dàng với Chúc Hợp, đã không còn yêu sâu đậm hay hận ý. Chúc Hợp không khỏi ngây người. Yến Hà thấy thế lập tức bước lên che chắn cho tiểu thư, dùng ánh mắt "lưu manh đừng có đến đây" trừng Chúc Hợp.
Chúc Hợp chưa bao giờ ghét Yến Hà như bây giờ. Che cái gì mà che, hắn còn chưa nhìn đủ đâu. Ngươi dám đổi xử với ta như vậy, cô gia sau này "gả" đến sẽ chỉnh chết ngươi.
Chuyện gả chồng của Tạ Phác tiểu thư sau này hãy nói vẫn chưa muộn. Chúc Hợp với cái thân thể rách rưới còn nghèo kiết xác hiện tại, ước mơ thú Tạ Phác về nhà còn xa lắm. Đừng quên bên trên vẫn còn một Tạ viên ngoại, để xem người ta có đồng ý gả con gái cho ngươi hay không.
Gả con gái cho một tên lưu manh, đùa đấy à. Bậc phụ mẫu trong thiên hạ còn chưa đủ "tàn nhẫn" với "quyết đoán" đến vậy. Kiếp trước Chúc Hợp không biết vớ được vận cứt chó gì mới có thể may mắn thú được Tạ Phác. Một tên ăn mày không nhà, không đất, không ruộng lấy một đại tiểu thư nhà viên ngoại, đúng là chuyện thật như đùa.
Thấy hành động của Hà Hương*(bên trên tác giả viết là Yến Hà), Tạ Phác chỉ cười nhẹ rồi vỗ vai nàng:
"Được rồi, được rồi, đem đồ ăn qua bên kia, chúng ta đi tiếp."
Tạ Phác được nha hoàn đỡ lên kiệu, nhẹ nhàng quay đầu nhìn Chúc Hợp.
Chúc Hợp tiếc nuối cúi đầu, Tạ Phác đã lên kiệu hắn có nhìn cũng không thấy nàng. Hà Hương theo lệnh của Tạ Phác đưa một ít điểm tâm cho Chúc hợp. Vì Chúc Hợp còn đang ngồi xổm nên Hà Hương dễ dàng nhét điểm tâm vào ngực hắn, hất hàm nói: "Tiểu thư cho ngươi điểm tâm, nhưng đôi mắt này của ngươi không nên nhìn linh tinh."
Không để cho Chúc Hợp có cơ hội mở miệng giải thích, Hà Hương xoay người trở về kiệu.
Kiệu đã đi được một đoạn xa, qua lối rẽ đã không còn nhìn thấy .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!