Chương 16: (Vô Đề)

Khi nhìn vào mắt nàng, Chúc Hợp chợt thấy hổ thẹn vô cùng. Mấy phút trước hắn còn đang bịa lý do lừa gạt nàng cơ đấy.

Nương tử toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn mà hắn lại đi lừa nàng.

Chúc Hợp ôm chặt nàng, tự đầu lên vai nàng, "Nương tử, tin tưởng ta, ta không bao giờ lừa gạt nàng."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho dù quần áo còn chưa thay xong, cho dù trong phòng còn có người ngoài, nhưng Chúc Hợp không chút để ý mà ôm chặt Tạ Phác. Hắn đời này kiếp này chỉ có một thê tử là Tạ Phác mà thôi.

Tạ Phác không biết nên làm sao, nhẹ nhàng an ủi hắn rồi đẩy Chúc Hợp đang dính chặt lấy mình ra. Nàng dịu dàng nói với Chúc Hợp, "Thiếp tin chàng."

Có một vài việc không nhất thiết phải nói ra, nàng tin hắn không lừa dối nàng, chỉ là hắn chưa muốn cho nàng biết mà thôi.

Từ khi thành thân, quần áo của hắn đều được Ta Phác may bằng loại vải thượng hạng. Khi đã mặc xong quần áo, hai người cùng ngồi xuống giường, hắn đau lòng nhìn bộ quần áo vô tội bị Hinh Nhi xé rách.

Thật đen đủi mà, quần áo thượng hạng, đang yên lành thì lại bị rách.

"Xui xẻo quá, hỏng mất bộ đồ tốt nhất." Quan trọng nhất là bộ quần áo này do Tạ Phác tự tay may cho hắn, hắn luyến tiếc công sức của thê tử.

Lỗ hổng trên quần không quá lớn, nhưng vải Lăng La dễ hỏng, một chỗ bị rách sẽ khiến cho mấy chỗ xung quanh bị biến dạng, không thể mặc được nữa. Nghe Chúc hợp đau lòng than thở, Tạ Phác an ủi hắn, "Không sao, thiếp cắt ngắn nó đi một đoạn thì chàng vẫn mặc được mà. Mẫu thân từng đưa cho thiếp ít vải Lăng La, hôm nào thiếp may cho chàng bộ mới."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Nhạc mẫu thật tốt." Chúc Hợp tranh thủ vuốt mông ngựa*.

*Vuốt mông ngựa: nịnh hót, tâng bốc

Tạ Phác nhịn cười "Mẫu thân không ở đây, chàng nói bà không nghe thấy đâu."

"Ta nói cho nương tử nghe mà. "Chúc Hợp ngụy biện.

Tạ Phác liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt mang theo vài phần quyến rũ. Lòng Chúc Hợp nóng lên, không nhịn được hôn "bẹp" một cái lên mặt nàng.

Yến Hà Yến Thu nhanh nhẹn trốn ra ngoài, hai người không muốn đứng làm bóng đèn đâu.

Tạ Phác kinh ngạc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.

Chúc Hợp cười tươi, ngả ngớn tựa vào ngực nàng cọ cọ, "Có thê tử thật tốt."

Tạ Phác đột nhiên đỏ mặt, nhìn Chúc Hợp vẫn đang cọ cọ lên người mới bất đắc dĩ vỗ lưng hắn, "Chàng làm gì đó, trong phòng có người."

"Các nàng đã ra ngoài rồi." Hai tay hắn không yên phận chui vào vạt áo nàng, chạm tới da thịt non mềm.

Hai má Tạ Phác càng đỏ lên, giống y như vệt nắng buổi bình mình, nàng muốn đẩy tay hắn ra nhưng lại ngượng ngùng, vậy là đành để hắn thích làm gì thì làm. Tạ Phác không phản đối, Chúc Hợp được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Hai người chơi đùa mãi, tới chán mới ngừng, hai gò má Tạ Phác đã ửng hồng, nàng trừng mắt nhìn hắn. Chúc Hợp ôm chặt nàng, đầu tựa trên vai nàng, thì thầm. "Nương tử thơm quá."

"Sau này không cho phép như vậy nữa." Ban ngày ban mặt hồ nháo không ra thể thống gì, Tạ Phác chỉ có thể nói những lời này.

"Tuân lệnh, nương tử." Hình như nương tử không vui, thôi thì hắn cứ đồng ý trước, còn sau này thế nào hắn cũng chưa dám chắc.

Trực giác của Chúc Hợp nói cho hắn biết, Hinh Nhi chắc chắn sẽ còn xuất hiện, nàng ta không bỏ cuộc đơn giản vậy đâu. Chỉ cần dựa vào độ vô sỉ mặt dày của nàng là đoán ra ngay.

Chúc Hợp nghi ngờ nàng ta cố tình tiếp cận hắn. Chắc chắn Hinh Nhi này bị người khác phái tới cố ý quyến rũ Chúc Hợp, nhưng người phái nàng tới là ai thì hắn tạm thời chưa biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!