Tiểu viện của Mã Đại không lớn nên dù Tạ Phác đã vào phòng nhưng vẫn nghe thấy rành mạch. Tuy nàng không tán đồng suy nghĩ của hai người, nhưng lễ giáo xưa không cho phép nàng mở cửa bước ra ngoài khuyên can Chúc Hợp.
Hai người nha hoàn Yến Hà và Yến Thu đang dọn dẹp phòng, nghe những lời của Chúc Hợp bèn cau mày nói, "Cô gia cũng thật mồm nhanh hơn não, nếu đánh Hồ dễ vậy thì đất nước này đã thái bình lâu rồi!"
Tuy Yến Hà và Yến Thu chỉ là nha hoàn, nhưng khi sống trong Tạ phủ, Tạ Phác chưa bao giờ bạc đãi các nàng ấy, đãi ngộ như thiên kim tiểu thư đích thực. Từ khi dọn về nhà riêng của Chúc Hợp các nàng không còn được như xưa, vì vậy trong lòng vẫn luôn không vui vẻ gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Phác thành thân được hai ngày, nha hoàn thân cận cùng phải dọn đến phủ việc rách nát kia. Không nghĩ đến thì thôi, Yến Thu vừa nghĩ đến đã không nhịn được ghét bỏ.
May mà đứa nha hoàn này vẫn còn nhớ mình đang trốn ở nhà người khác, chỉ dám nhỏ giọng bàn luận. Tạ Phác quay đầu lạnh lùng nhìn nàng ta, tuy chỉ là một ánh nhìn bình thường nhưng sau lưng Yến Thu đổ mồ hôi lạnh.
"Tiểu… tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi ạ."
"Tự tìm một chỗ quỳ xuống hối lỗi, cô gia về thì đứng lên!"
Tạ Phác là người ôn hòa, nàng cũng không thích quá nghiêm khắc với ai kể cả nha hoàn, thế nhưng không có nghĩa là nàng không tuân thủ phép tắc. Chuyện hôm nay khiến nàng không hài lòng với Yến Thu, nha hoàn này cần đào tạo lại, về sau mới có thể dẫn theo.
Yến Thu quỳ ở góc nhà, bên ngoài đang là giữa thu nhưng thời tiết vẫn nóng bức khó chịu. Trong phòng ngược lại rất lạnh, khí lạnh từ nền đất ngấm vào chân rồi dần dần là cả người nàng ta. Yến Hà muốn nói tốt vài câu cho Yến Thu nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của tiểu thư, lời đang định nói cũng phải nuốt ngược trở vào.
Yến Thu cũng thật sơ suất. Tuy Tạ Phác vô cùng hiền hòa, bình thường còn không nỡ trách mắng các nàng, nhưng hiển nhiên chuyện vừa nãy đã chạm đến vảy ngược của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc
- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Hợp thương lượng với Mã Đại rất lâu, cũng viết ra vô số kế sách đối phó với người Hồ, nhưng vì đề phòng bị nghe trộm nên hai người đều không hẹn mà cùng nói nhỏ.
Giữa trưa, vì lo lắng Tạ Phác bị đói, Chúc Hợp phái người ra phố mua điểm tâm nàng thích ăn nhất mang vào phòng.
Trong phòng, Yến Hà vừa nhanh nhẹn bày món ăn lên bàn vừa vui mừng nói, "Cô gia đối với tiểu thư là thật lòng thật dạ, sợ tiểu thư ăn không quen nên đã đích thân phái người xuất phủ mua đồ về đấy ạ."
Tạ Phác nghĩ một mình nàng cũng không ăn hết, chỉ để lại hai món, còn lại bảo Yến Hà đem ra ngoài cho Chúc Hợp ăn. Tạ Phác và Yến Hà ăn thì đủ nhưng thêm Yến Thu chắc chắn sẽ thiếu, vì vậy... nàng được miễn ăn. Yến Thu quỳ góc tường cả một buổi nhưng đến trưa vẫn không có cơm ăn, không khỏi hơi ấm ức. Yến Hà nhìn Yến Thu cũng đáng thương bèn nói, "Tiểu thư, Yến Thu…"
"Mấy món này là tướng công mua, nàng có vẻ ghét tướng công nên chắc mấy món này nàng cũng không vừa mắt đâu."
"Dạ, nô tỳ không dám ạ." Yến Thu hối hận đến mức muốn vả mình vài cái, nàng xấu hổ đỏ mặt nhưng đang quỳ góc tường nên không ai nhìn thấy.
Ngoài sân, Mã Đại và Chúc Hợp nhất trí việc đầu tiên cần làm là cứu nhạc phụ đại nhân của hắn, sau đó cùng ông tiếp tục thương nghị quyết sách đối phó người Hồ. Chúc Hợp cũng đề nghị nên đổi chỗ ở, nếu không một ngày nào đó bị người Tạ gia bán cho giặc mà không biết.
Chúc Hợp tạm dừng công việc rồi vào phòng, hắn thấy Tạ Phác đang dọn dẹp quần áo của hai người, còn có cả Yến Thu đang quỳ góc tường, Chúc Hợp chầm chậm đi về phía thê tử. Yến Thu định đứng lên, nhưng nhớ đến những lời vừa nãy của tiểu thư, nàng lại tiếp tục quỳ.
Chúc Hợp ngồi cạnh Tạ Phác, nhìn nàng chăm chú, sau vì kìm lòng không đặng nên bèn nắm tay nàng, "Thê tử, tướng công chắc chắn sẽ cứu nhạc phụ ra ngoài."
"Ta tin chàng." Nàng giờ chỉ còn Chúc Hợp, không tin hắn thì tin ai.
Chúc Hợp nói chuyện cùng với nàng một lúc lâu, nghiễm nhiên vứt Yến Thu ra sau đầu. Yến Thu khổ muốn chết, chân nàng ta hiện giờ vừa tê vừa đau, chỉ muốn nhanh chóng đứng lên.
Từ lúc Chúc Hợp vào phòng đến giờ đã được một lúc lâu nhưng không biết Tạ Phác vô tình hay cố ý quên mất nàng, Yến Thu đành nhỏ giọng kêu, "Tiểu thư."
"À, Yến Thu bị tiểu thư phạt quỳ sao?"
"Nàng nói chuyện mà không suy nghĩ nên thiếp phạt nàng quỳ." Tạ Phác nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
"Nếu không phải chuyện quá nghiêm trọng, phạt thế cũng đủ rồi." Bệnh thương hoa tiếc ngọc của Chúc Hợp lại tái phát.
Tạ Phác không vui không buồn nói, "Tất cả nghe theo tướng công."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!