Chương 21: (Vô Đề)

Bàn tay đặt trên trán ta, rất lạnh, nhưng không hiểu sao lại nhen lên một ngọn lửa, khiến cổ họng ta khô khốc, run rẩy một cái.

Hàn Sơn Ngọc đối người lạnh nhạt, nhưng luôn sủng ái ta, ta chưa từng sợ chàng.

Vì thế ta nắm lấy bàn tay đặt trên trán ta, lần đầu tiên không kiềm chế mình, gần chàng, ôm chàng, đưa miệng về phía chàng.

Quả nhiên, ta biết mà, môi chàng nhất định rất thơm rất dễ hôn.

Ta vừa căng thẳng vừa phấn khích, khao khát trong lòng được thỏa mãn, càng thêm được đằng chân lân đằng đầu.

Ta say đắm hôn chàng, móc cổ chàng.

Cả người Hàn Sơn Ngọc dường như ngây ra.

Chàng đứng ngây người, thân thể run rẩy, hồi lâu chưa hoàn hồn.

Chàng luống cuống, mặc ta muốn làm gì thì làm, khi ta chỉ lo hôn chàng, chân đứng không vững, còn vô thức đỡ eo ta một cái.

Chúng ta ôm hôn trước án thư gỗ hoa lê đó, hồi lâu sau, chàng mới đẩy ta ra.

Hina

Chàng thở dốc nhẹ, đuôi mắt ửng hồng, môi cũng cuối cùng có chút máu, giọng run rẩy: A Bảo...

Ta lại áp sát vào người chàng, ôm eo chàng, nhìn vào mắt chàng, mặt đỏ bừng nói:

"Ta khao khát Hàn quân, mỗi ngày đều nghĩ về chàng, đêm khuya càng thêm."

Trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Hàn Sơn Ngọc, cuối cùng mất đi vẻ trầm ổn, chàng giận dữ nói:

"Ai dạy muội những thứ này?"

Ta vốn không biết nói dối, kể với chàng câu chuyện Xuân đăng duyên.

Mạch mạch song hàm giảng tiểu đào, nhất đoàn anh nhuyễn nghiễn quỳnh mâu.

Đẳng nhàn bất hứa xuân phong kiến, ngọc khấu hồng tiêu thúc tự lao.

Ôn tỷ ngọc, nị như cao, túy lai nhập thủ hứng thiên hào.

Ta chưa từng thấy Hàn Sơn Ngọc nổi giận như vậy, lại thấy chàng thần sắc hoảng loạn, giọng vừa giận vừa gấp: Đáng chết.

Một câu đáng c.h.ế. t này của chàng, quản sự trong phủ và gia nhân mua thoại bản đều gặp nạn, bị đánh một trận đòn.

Ngày đánh họ, ta kéo tay áo Hàn Sơn Ngọc, gấp giọng:

"Hàn quân, liên quan gì đến họ? Sao chàng phải đánh họ?"

Hàn Sơn Ngọc thần sắc lạnh nhạt, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, không đếm xỉa đến ta.

Ta quỳ trước mặt chàng, ngẩng đầu nhìn chàng:

"Ta vốn là phải gả cho chàng, tương tư chàng, có gì sai?"Thoại bản đúng là họ mua về, nhưng người cắn môi chàng là ta, ta động tình với chàng, mất kiểm soát, nếu chàng giận, có thể phạt ta."

Ta chân thành nhìn chàng, ánh mắt thành khẩn.

Chàng mím môi không nói, cũng không biết vì sao, tai đỏ bừng.

Cuối cùng, quản sự và gia nhân chưa đánh xong roi, Hàn Sơn Ngọc phất tay áo bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!