Lời của Luyện Bách Bình giúp Kế Duyên xác nhận được vị trí của Thiên Cơ Các. Nói thật lòng, vùng núi này tuy ít dấu chân người, nhưng so với tưởng tượng của Kế Duyên về nơi Thiên Cơ Động Thiên tọa lạc lại khác biệt rất lớn.
Vừa không có sự hùng vĩ tráng lệ của Cửu Phong Sơn, cũng không có vẻ tú lệ của Ngọc Hoài Sơn. Ở nơi núi non đầy rẫy như Nam Hoang Châu này, quả thực có thể nói là có chút bình thường.
"Kế tiên sinh, đây là một trong những lối vào của Thiên Cơ Động Thiên tùy theo quẻ tượng lưu chuyển. Thiên Cơ Các ta không dám nói tu hành tuyệt đỉnh, nhưng xét về việc điều khiển động thiên, trong giới tu hành hiện nay có thể xem là đứng đầu số một số hai.
Bản các có bảo vật Thiên Cơ Luân có thể xoay chuyển càn khôn động thiên. Trong phạm vi khá rộng mà thế giới động thiên kéo dài ra, bảo vật này có thể chuyển đổi lối vào động thiên, chỉ là có lúc hơi phiền phức một chút.
"Kế Duyên cũng cảm thấy có chút giật mình. Lối vào động thiên không nói là tuyệt đối không thể thay đổi, nhưng cũng là nơi cực kỳ then chốt, cũng là hạch tâm của đại trận động thiên. Cũng may mà Thiên Cơ Các có thể thường xuyên thay đổi."Nếu đã phiền phức như vậy, hà tất phải làm chuyện thừa thãi này? Trước đây Thiên Cơ Các các ngươi đều nói với bên ngoài là chỉ có ba lối vào, đóng mở do Thiên Cơ Luân khống chế.
Không ngờ còn lừa người nữa, đúng là Kế tiên sinh có thể diện lắm nha.
"Giang Tuyết Lăng bên cạnh nói một câu như vậy, Luyện Bách Bình chỉ vuốt râu cười cười."Cái này gọi là thiên cơ bất khả lộ, nếu muốn tiết lộ tất nhiên phải nói với thiên nhân rồi!"
Luyện Bách Bình thân là Trường Tu Ông(*) của Thiên Cơ Các, tài nịnh hót cũng không phải dạng tầm thường. Kế Duyên cũng chỉ nhếch miệng cười, đối với kiểu vỗ mông ngựa này hắn không mấy hưởng thụ.
Luyện Bách Bình lúc này bấm ngón tay tính toán một phen, rồi mới nói.
(*)Trường Tu Ông: hồi trước mình đều dịch là ông lão râu dài, nhưng sau này đọc lại thì nó như một chức vụ trong Thiên Cơ Các, nên từ chương này trở đi mình sẽ để nguyên chữ Trường Tu Ông
"Được rồi các vị, trong động thiên đã chuẩn bị xong, chúng ta vào đi."
Lời vừa dứt, mây mù của vùng núi kia đã bắt đầu tràn ra khắp nơi. Mây mù tuy trông mỏng manh, nhưng phạm vi bao phủ lại càng lúc càng lớn, hơn nữa từ trung tâm bắt đầu trở nên dày đặc hơn.
Rất nhanh, một khu vực khá rộng bên ngoài vùng núi đã được sương trắng bao phủ, trực tiếp bao trùm cả Thôn Thiên Thú vào bên trong.
Lúc này, có ánh sáng từ một nơi nào đó trong núi sáng lên. Ánh sáng này hiện ra hình vòng tròn, là một cái bát quái khổng lồ đang khẽ xoay tròn. Hơn nữa, bát quái này còn không ngừng lớn dần lên, dần dần đến độ rộng đủ để Thôn Thiên Thú đi qua.
Không cần Luyện Bách Bình nhắc nhở, Giang Tuyết Lăng đã ra hiệu cho Thôn Thiên Thú bơi về phía trước.
Lần này khác với lần trước đến Cửu Phong Sơn, Kế Duyên không hề có cảm giác mãnh liệt khi đi qua hộ sơn đại trận, tựa như thật sự chỉ là ngồi trên Thôn Thiên Thú đi qua một cánh cửa, sau đó trực tiếp đến đầu kia.
Bên đó tương tự cũng là sương mù lượn lờ, thậm chí cảm giác như hòa cùng một thể với bên ngoài.
Cánh cửa bát quái sau lưng trực tiếp biến mất, sương mù cũng nhanh chóng tiêu tan. Hoàn cảnh trước mặt hoàn toàn khác biệt với dãy núi trước đó. Hiện ra trước mắt lại là một vùng nước rộng lớn vô ngần, sau đó lập tức thấy được một chiếc phi chu đang bay đến trước mắt.
Chiếc phi chu này toàn thân dẹt, không mái chèo không buồm, nhìn như được làm từ tre xanh. Trên đó đứng mấy chục người, phần lớn trông tuổi tác không nhỏ, người trẻ nhất nhìn cũng đã năm sáu mươi tuổi, hơn nữa ai nấy đều để râu dài, có người râu tóc bạc trắng, có người thì râu tóc hoa râm.
Luyện Bách Bình đã từ trên Thôn Thiên Thú bay đến bên cạnh phi chu, đáp xuống bên cạnh một vị Trường Tu Ông đứng đầu tiên, ghé tai lão ta thấp giọng nói một số chuyện.
Vị Trường Tu Ông kia nghe xong sắc mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sau đó trịnh trọng hướng về phía Kế Duyên.
"Thiên Cơ Các Huyền Cơ Tử, dẫn các quản sự bảy đạo mười ba đảo của Thiên Cơ Các, bái kiến Kế tiên sinh!"
"Bái kiến Kế tiên sinh!"
Giọng vị Trường Tu Ông này cực kỳ vang dội, thậm chí có chút đinh tai nhức óc. Lão ta dẫn đầu mọi người vừa lên tiếng, vừa hướng về phía Kế Duyên cúi đầu bái lạy.
Cái gọi là
"bái kiến Kế tiên sinh" không phải chỉ nói miệng suông. Tất cả tu sĩ Thiên Cơ Các trên phi chu đều hành đại lễ, cúi người vái đến tận đầu gối, khiến Kế Duyên, Cư Nguyên Tử, Giang Tuyết Lăng và một số đệ tử Nguy Mi Tông đều giật nảy mình.
Mà Luyện Bách Bình cũng tương tự như vậy, dù rõ ràng trên đường đi đã rất thân quen với Kế Duyên, lúc này vẫn cùng đồng môn tu sĩ hành đại lễ.
Kế Duyên hơi thấy ngại ngùng, vội vàng trịnh trọng đáp lễ lại.
"Kế Duyên kính chào các vị đạo hữu Thiên Cơ Các. Có thể đến Thiên Cơ Các cũng là vinh hạnh của Kế mỗ. Các vị không cần đa lễ."
Huyền Cơ Tử dẫn đầu các tu sĩ Thiên Cơ Các đứng dậy, sau đó tiến lên một bước trên phi chu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!