Kế Duyên cũng không để Diệu Vân tự mình suy nghĩ lung tung, trực tiếp mở miệng nói.
"Nếu tâm loạn, cũng có thể là ngươi đã đạt được mục tiêu ban đầu, dứt khoát xóa bỏ những nhiễu loạn tạp nham kia đi, đừng nghĩ đến những thứ phức tạp nữa, cứ coi như là thuần túy yêu thích kiếm thôi."
Kế Duyên cũng không nói thêm gì với Diệu Vân Yêu Vương nữa, ánh mắt nhìn về phía xa.
Bên này Thôn Thiên Thú đã nhả hết yêu ma đã ăn ra, bên kia cũng có yêu quái đưa các đệ tử Nguy Mi Tông bị bắt trước đó trở về.
Lúc này Hoàng Cổ Yêu Vương bắt bọn họ lại có chút may mắn vì lúc đó đã không trực tiếp nuốt chửng các nàng, vốn dĩ gã định moi móc một số tiên đạo chi lý, hoặc là từ từ hấp thụ tinh khí của các nàng.
Đệ tử Nguy Mi Tông được thả về tổng cộng có sáu người, gần như ai cũng bị thương, nhưng thương tích không nặng. Chỉ có điều pháp bảo sử dụng trước đó đã mất hết, ngay cả pháp y bên ngoài cũng bị lấy đi, khiến cho những thứ cất giấu trong tay áo của pháp y bằng thần thông nạp vật cũng mất theo, mà đám yêu ma rõ ràng không định trả lại.
Điều này đối với đám người Giang Tuyết Lăng mà nói cũng không sao cả, ngược lại mấy đệ tử mất tích còn có thể sống sót trở về đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Dù ngày thường thanh lãnh cao ngạo, mấy vị nữ tiên Nguy Mi Tông lúc này được trở về, trong lòng cũng không khỏi kích động dị thường, thân thể còn yếu ớt nhưng vẫn không thể chờ đợi từ trước mặt yêu ma canh giữ bay về Thôn Thiên Thú.
Sư tổ! Sư tổ, sư tỷ!
"Trở về là tốt rồi, từ từ dưỡng thương đi."
Đệ tử Nguy Mi Tông đương nhiên nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thôn Thiên Thú, nhưng lúc này cũng không để ý nhiều như vậy. Tất cả đều nhao nhao trở về đài ngắm sao trên lưng Thôn Thiên Thú
- nơi duy nhất còn xem như hoàn hảo để hồi phục nguyên khí.
Còn về hòn đảo trong bụng Thôn Thiên Thú tạm thời không vào được, bởi vì bản thân Thôn Thiên Thú bị thương quá nặng nên đã tự phong bế lại, cũng may bên trong không còn ai nữa.
Phía Nguy Mi Tông đã kiểm tra kỹ lưỡng, biết không thiếu ai nữa. Còn bên yêu tộc Nam Hoang thì không cầu kỳ như vậy.
Về cơ bản sau khi Thôn Thiên Thú nhả ra xong, bọn chúng đến điểm danh cũng không làm, hoàn toàn không để ý có thiếu ai hay không, vừa không biết số lượng cũng hoàn toàn không quan tâm đến số lượng, thứ cần chỉ là một màn kịch và thể diện mà thôi.
Có điều đám yêu ma tinh quái nguyên khí tổn hại này sau khi ra ngoài, cũng không thể lập tức rời đi ngay. Bọn chúng đều đứng trên đỉnh đầu rộng lớn của Thôn Thiên Thú, cùng với mấy Yêu Vương còn lại và một số ít đại yêu đứng chung một chỗ, ai nấy đều có vẻ lòng còn sợ hãi lại thấp thỏm bất an.
"Hắc hắc hắc, các ngươi sợ cái gì! Đây xem như là đại nạn không chết tất có phúc lớn. Lát nữa bên tiên nhân kia sẽ cho các ngươi đan hoàn bồi bổ nguyên khí, bảo đảm các ngươi không thiệt thòi gì. Loại đan dược này, dựa vào bản thân các ngươi, cả đời này cũng không lấy được đâu."
Một gã đại yêu giọng khàn khàn nhắc nhở một câu.
Chỉ là miệng gã hẹp dài, cộng thêm giọng điệu âm u, khiến yêu quái gần đó đều không nhịn được sinh lòng sợ hãi. Chỉ là sau khi hoàn hồn, lại mơ hồ có chút mong chờ.
Mấy Yêu Vương bây giờ đứng trước mặt đám người Kế Duyên. Một Yêu Vương mắt hẹp dài mang theo nụ cười âm trầm nói với Giang Tuyết Lăng.
"Được rồi, đệ tử Nguy Mi Tông các ngươi đã trở về không thiếu một ai, nên thực hiện chuyện còn lại rồi. Đan dược của chúng ta đâu? Nhớ kỹ, phải là loại có tác dụng với chúng ta mới được."
"Đúng vậy, nếu là đan dược vô dụng, sẽ không tính!"
"Đúng, đừng lấy đan dược vô dụng lừa gạt chúng ta!"
Yêu Vương chỉ là một cách gọi, không đại biểu cho cảnh giới của yêu tộc. Nhưng không thể phủ nhận, kẻ có thể làm Yêu Vương, tuyệt đối phải vượt xa đại yêu tầm thường rất nhiều.
Yêu thân cường thịnh đương nhiên không cần nói nhiều, rất nhiều đan dược dù là tiên nhân luyện chế cũng chưa chắc đã có hiệu quả.
Giang Tuyết Lăng chỉ chắp tay về phía Luyện Bách Bình. Lão ta hừ lạnh một tiếng với các Yêu Vương, không tình nguyện lấy ra một số bình ngọc nhỏ từ trong tay áo, sau đó đưa cho Giang Tuyết Lăng.
Nàng trịnh trọng hướng về phía Luyện Bách Bình hành lễ cảm tạ.
"Đa tạ Luyện đạo hữu cho mượn đan. Sau khi ta trở về sẽ tìm đủ tài liệu, bồi thường tổn thất cho đạo hữu."
"Miễn đi miễn đi, việc này do ta mà ra, cứ xem như ta bồi thường đi."
Giang Tuyết Lăng cười cười, lại gật đầu với Kế Duyên bên cạnh, rồi mới đi đến gần mấy gã Yêu Vương, đưa những bình ngọc nhỏ này cho bọn chúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!