Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung
***
Kế Duyên không chỉ đơn giản là dùng chân dẫm lên cái đuôi mà giống như đang đạp lên một cái mệnh môn nào đó. Người đàn ông phúc hậu cảm thấy bản thân muốn biến hình thành hồ ly để chạy trốn không được, mà ngay cả muốn đánh rắm để bảo vệ tính mạng cũng không được. Thân thể gã có chút vô lực.
Quan trọng nhất trong tình huống lúc này là gã muốn quay người quỳ xuống cũng khá khó khăn, chỉ có thể nghiêng người không ngừng chắp tay xin tha mạng.
"Không cần phải cuống cuồng lên như vậy, ta không làm gì ngươi đâu, ngồi xuống đi."
Kế Duyên nói xong, chủ động thả đuôi của đối phương ra. Hắn chọn một cái ghế ở gần đó, kéo ra, rồi ngồi xuống.
Cảm giác đầu tiên của người đàn ông phúc hậu là không bị khống chế nữa rồi, chạy ngay đi, nhưng cuối cùng gã vẫn không nhúc nhích. Không phải do gã có cảnh giới cao, mà đơn thuần chỉ là vì Kim Giáp đang nhìn chằm chằm làm sống lưng phát lạnh, cực kỳ sợ hãi nên không dám động đậy.
"Ài, … Ta đứng đây là được rồi…"
Người đàn ông phúc hậu không dám chạy trốn nhưng cũng chẳng dám ngồi. Gã chỉ đứng đó, ánh mắt lần lượt hết nhìn Kế Duyên lại nhìn Kim Giáp cao lớn.
Đợi đến lúc này, con hạc giấy nhỏ cũng không đứng trên cửa sổ ở ngoài phòng nhìn vào nữa, mà nó chen vào cái lỗ, đập cánh bay tới đậu trên vai Kế Duyên. Nó cực kỳ lớn mật, dám nhìn và đánh giá con hồ ly tinh này ở khoảng cách gần.
Quả thực rất khác so với Hồ Vân, lúc trước đã thấy kém hơn rồi, giờ lại thấy kém hơn rõ rệt. Rõ ràng là có thể biến thành hình người nhưng chẳng bằng một góc của Hồ Vân nữa.
Vào lúc này, sự chú ý người đàn ông phúc hậu cũng vô thức bị con hạc giấy thu hút. Hơn nữa, gã còn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa rồi còn nghe được tiếng chó sủa rất dữ tợn khiến gã sợ phát khiếp, nhưng giờ lại không còn chút động tĩnh, ngược lại còn có một con chim giấy bay vào đây.
"Các ngươi chiếm giữ trang viên Vệ thị được bao lâu rồi?"
Kế Duyên bất thình lình hỏi một câu như vậy, người đàn ông phúc hậu cũng vô thức khẽ run, lực chú ý lại quay về trên người Kế Duyên.
"Bẩm tiên sinh, cũng chưa lâu lắm, nhiều nhất chưa quá ba tháng. Hơn nữa, bọn ta cũng không chiếm cứ toàn bộ trang viên, chỉ mượn tạm vài tòa nhà để sử dụng. Vệ thị đã sớm vườn không nhà trống, chúng ta cũng không phải chiếm đoạt gì cả!"
Lúc này, gã đàn ông phúc hậu nói chuyện đã tỉnh táo hơn nhiều, trạng thái đã tốt hơn so với lúc trước muốn chạy trốn.
Kế Duyên gật gật đầu, còn đưa hơn nửa miếng đồ ăn vào miệng. Lưỡi và răng cuốn sạch thịt gà, chỉ phun ra cục xương, lấy tay cầm lấy rồi đặt trên mặt bàn. Hắn lại nhìn lên bàn. Lúc này chén bày bừa bộn, cũng không còn nguyên vẹn, thậm chí có chậu nước cũng bị đám hồ ly đạp lật lúc bỏ chạy. Vì thế, hắn chỉ chọn lấy mấy khối bánh ngọt.
"Ngoại trừ huyễn hóa ra thân hình, ngươi còn có bản lĩnh gì không?"
Kế Duyên nhìn ra được đạo hạnh của đám hồ ly này rất thấp. Dù huyễn hóa được nhân dạng của con người nhưng bộ quần áo nhìn rất vụng về.
"Ấy, bẩm tiên sinh, ngoại trừ có thể biến ảo thành hình người trong đêm, nếu gặp người thường có trạng thái tinh thần không tốt, ta có thể mê hoặc người đó. Ta còn có thể tìm được và nhận ra hơn mười loại thảo dược, có thể móc lên mà không làm rễ tổn thương. Đúng rồi, ta còn bắt được chuột, ngậm gà rừng trong miệng, có thể lên cây, xuống sông…"
Kế Duyên đang cắn bánh ngọt cũng phải sửng sốt một chút, thật sự là bản lĩnh lớn.
Nhưng mấy cái này cũng bình thường, ngoại trừ những thế hệ yêu quái có truyền thừa, rất nhiều yêu quái đều phải tự mày mò tu luyện. Đừng nhìn Hồ Vân lúc trước còn không biết biến hóa thành hình người, nhưng luận đạo thì vẫn tốt hơn hẳn những hồ ly như thế này.
Nghe thấy người đàn ông phúc hậu vẫn còn muốn kể về bản lĩnh của mình, Kế Duyên vội vàng cắt ngang.
"Không tệ, không tệ, xem như cũng có chút bổn sự. Rượu và thức ăn trên bàn này thì sao, không phải tự chạy đến đó chứ?"
Kế Duyên ăn hết ba khối bánh ngọt, ăn sạch một chút vụn bánh trong lòng bàn tay. Hắn lại nhìn về phía bàn ăn, thật sự không thể tìm ra món nào chưa bị đụng tới hoặc chưa bị giẫm lên cả. Chỉ là khi hắn cúi đầu, dưới bàn có một cái chén nằm úp trên mặt đất, phía đáy chén đã bị vỡ nên có thể nhìn thấy điểm tâm ở bên trong.
Kế Duyên lập tức tươi cười rạng rỡ, cúi người cầm lấy cái chén vỡ, lấy đi mấy khối điểm tâm hoặc còn nguyên vẹn hoặc đã vỡ thành bảy tám miếng. Nếu so với đống đồ ăn đã bị đám hồ ly giẫm lên, hoặc bị chúng cắn qua thì món ăn trên mặt đất này không đáng ngại. Hắn vỗ vỗ bụi bặm trên cái bánh ngọt, rồi đưa vào miệng thưởng thức.
"Ầy, cái này, chúng ta không có tiền bạc… Có chút rượu và đồ nhắm, quả thực, quả thực cũng không được chính đáng lắm. Nhưng mà chúng ta nhớ kỹ món nào của người nào, tương lai, tương lai nhất định sẽ đền bù cho họ!"
Kế Duyên "A" một tiếng. Sau khi ăn xong miếng bánh cuối cùng, hắn nghiêng người nhìn về phía gã đàn ông kia.
"Ngươi tên là gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!