Chương 1: Lạn Kha Kỳ Duyên - Chương 1 Ván Cờ

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Một khu rừng núi yên tĩnh, chim hót ca, trăm hoa khoe sắc và không khí mát mẻ quanh những con suối ở trên núi, khiến ai cũng sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Nơi đây một nhóm người đang bận rộn, vui vẻ dựng lều và cắm trại.

Hoạt động cắm trại dã ngoại này do các đồng nghiệp trong công ty cùng nhau tổ chức. Tất nhiên mọi người đều còn rất trẻ, bởi vì mọi người phải cõng lều vải và đồ dùng đi bộ một đoạn đường xa rất xa để lên núi, những người lớn tuổi một chút sợ rằng sẽ không đủ sức.

Vốn dĩ mọi người muốn công ty tổ chức một lần cắm trại dã ngoại, nhưng hàng năm công ty đều tổ chức các tour du lịch theo nhóm, có hướng dẫn viên du lịch và xe đưa đón. Nhưng năm nay rất nhiều đồng nghiệp dứt khoát không đi cùng công ty nữa, mà để cho mấy người sỏi đời dẫn đầu tổ chức nên mới có lần lên núi cắm trại này.

Kế Duyên mới vào công ty phần mềm này được có hai năm, tóc đen đầy đầu, vốn thuộc giới trẻ.

Sau khi dựng lều vải xong, thì Kế Duyên liền chơi game online trên điện thoại cùng với một đồng nghiệp.

"Ơ kìa! Ơ kìa! Ơ kìa! Kế Duyên! Kế Duyên cho tao đại bác nhanh lên!!! Trời ơi! Tao chết rồi!!"

"Cho mày đại bác làm gì? Đeo lên hai giây thì chết, còn không bằng cho tao còn có thể chạy thoát. Giờ thì tốt rồi, "Đồi Thông Hai Mộ" hừ…"

"Tao tao… lần sau mày làm xạ thủ, tao hỗ trợ đi!"

"Đừng đừng đừng…. để tao kiếm thằng khác hỗ trợ…"

Nhìn nơi này có vẻ như ở trong núi sâu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy xa xa trạm phát sóng đang đứng sừng sững trên mây. Hai người cầm điện thoại chơi thoải mái mà tốc độ đường truyền cũng chẳng bị chậm một chút nào.

Tất nhiên Trung Quốc vẫn còn những nơi có tín hiệu rất yếu thậm chí còn không có, nhưng phần lớn người dân đã hình thành thói quen chỉ đến chỗ nào có sóng điện thoại. Điều này cũng khuyến khích việc hoàn thiện cơ sở hạ tầng, làm cho mọi người cũng vô tình quên đi chuyện tín hiệu này.

Bọn hắn dựng lều trại ở một gò núi tương đối bằng phẳng, bên cạnh còn có một dòng suối nhỏ trong veo, quả thật nơi đây rất lý tưởng cho chuyến đi dã ngoại lần này.

Tổng cộng có mười mấy người, một nhóm đang chụp ảnh ở bên ngoài, một nhóm khác thì đang chỉnh lại lều vải của mình. Chỉ có Vương Cương, Kế Duyên và Lý Quân dường như đang rảnh rỗi.

Khi Vương Cương chuẩn bị dùng đá dựng lên một cái bếp để nướng đồ ăn. Hắn đảo mắt nhìn quanh chỗ cắm trại, cũng chỉ có thể nhờ vả Kế Duyên và Lý Quân.

"Kế Duyên! Lý Quân! Đừng chơi nữa! Đi tìm một chút củi đốt đi! Lát nữa còn nhóm lửa, không trưa nay phải ăn đồ hộp đấy nhé!". Ở xa, Vương Cương hô hoán hai người đang ngồi ở trong lều vải kia.

"Biết rồi!!!! OK!!" Lý Quân và Kế Duyên đồng thanh trả lời.

Sau đó hai mắt nhìn nhau, dù sao trong game hai người cũng đã hết mạng, liền thoát game.

Hai người đứng lên, đi về cánh rừng bên cạnh, đi sâu vào nơi bóng cây rậm rạp.

Trong núi không thiếu củi đốt, khắp nơi đều có cành cây rơi rụng. Lý Quân cằm một cành cây to đi khắp nơi, thỉnh thoảng còn vung qua vung lại. Ngoài miệng không ngừng hô to "Hây... hây... ha... ha...". Ở trong mắt Kế Duyên bây giờ y giống như một kẻ lên cơn điên vậy.

Vì phòng ngừa bị truyền nhiễm, cũng sợ bị côn pháp của Lý Quân "điên dại" làm bị thương, Kế Duyên vội vàng tránh xa tên này một chút.

Giống như đại đa số người trẻ tuổi thời nay, đời ông nội Kế Duyên có một đống anh chị em ruột, đến đời cha của Kế Duyên thì là con trai độc nhất, nhưng cũng có tới mấy bà cô, đến đời Kế Duyên thì hắn thành con một.

Có lẽ do con cháu càng ít càng quý, ông nội Kế Duyên chọn một trong các loại tên đơn giản thô thiển như "Kim Hoa, Ngân Hoa, Quốc Hưng, Thúy Phân". Đến đười thằng cháu này đột nhiên nảy ra ý thơ, ông nội hắn bèn đi xin ý kiến của một chú từng làm thầy phong thủy mấy chục năm, cuối cùng lấy tên có một chữ "Duyên", cả nhà cũng đều rất hài lòng.

"A! Không khí trên núi tốt quá nhỉ! Nên đi du lịch những nơi non xanh nước biếc như thế này!"

Kế Duyên cảm thán một câu, cũng không vội nhặt củi mà trước tiên đi dạo ở trong rừng, lúc quay về mới nhặt cho đỡ tốn công.

Đi dạo khoảng hơn một phút đồng hồ, đột nhiên Kế Duyên phát hiện phía trước có mấy cây đại thụ vô cùng to lớn, bằng mất thường có thể nhìn thấy chúng to hơn mấy cây xung quanh không biết bao nhiêu vòng.

"Lý Quân! Lý Quân! Mau đến xem nè, ở đây có mấy cây khổng lồ siêu to!!!! Lý Quân!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!