Chương 8: (Vô Đề)

Không hề để lại cho người ta đường sống, phép thử này có lợi gì cho hai ta chứ? Tưởng Nam Thư rầu rĩ nhưng chỉ có thể cứng miệng: "Tôi quên đồ thật."

Tống Dã lạnh lùng "Ồ" một tiếng, tất nhiên anh không tin.

Thang máy mở ra, anh đi thẳng vào, Tưởng Nam Thư cũng không thể nói mình rơi đồ được nữa, tránh cho Tống Dã nghĩ cô tuổi còn trẻ mà mắc bệnh đãng trí nên chỉ đành cùng đi vào và đứng bên cạnh anh. Cánh cửa thang máy dần khép lại, Tống Dã nhấn tầng B2, quay đầu nhìn cô.

"Tôi xuống tầng 1." Tưởng Nam Thư nói.

Tống Dã đưa tay nhấn vào tầng 1 giúp cô, "Chưa thi bằng lái sao?"

"Thi rồi." Hai năm trước Tưởng Nam Thư đã đi thi nhưng vì tàu điện ngầm ở Thâm Thành rất tiện lợi, hơn nữa…bố cô qua đời vì tai nạn nên cô bị ám ảnh tâm lý. Giang Dục từng hỏi cô có muốn mua xe không nhưng cô vẫn đang suy nghĩ, tiểu khu cách trạm tàu khá xa, gọi xe lại không tiện bằng tự lái, "Chắc qua một khoảng thời gian nữa sẽ mua xe."

"Tối qua em ra ngoài à?" Tống Dã đút tay vào túi quần, chậm rãi hỏi

Tưởng Nam Thư ngây người, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh lại biết?" Chẳng lẽ tối qua còn bị nhóm Lâm Diệu nhìn thấy?

"Nghe thấy tiếng mở cửa." Tối qua khi anh về nhà đã gần một giờ sáng, vào nhà sớm hơn cô ba phút, nếu anh lên lầu muộn hơn một chút thì có lẽ hai người đã gặp nhau ở thang máy.

Tưởng Nam Thư "Ồ" một tiếng.

Thang máy có dừng vài lần, có người bước vào.

Hai người không nói nữa, khi đến tầng 1 Tưởng Nam Thư không nhịn được mà quay đầu nhìn anh, Tống Dã cũng nhướng mi nhìn cô, khóe miệng khẽ mấp máy. Tưởng Nam Thư quay đầu lại, không nói gì và xoay người rời đi. Ra ngoài, không biết có phải là ảo giác không, vừa rồi Tống Dã có ý muốn cô ngồi xe anh đi làm?

Không thể nào!

Cô vội vàng lắc đầu, đi vào mảnh gió đông. Loại thăm dò và tiếp xúc mơ hồ này khiến cô khó chống đỡ được, thậm chí còn có cảm giác giày vò. Giống như nồi nước ấm được bắc trên bếp, không biết ngày nào lúc nào sẽ nổi lửa, đột nhiên sôi trào.

Lúc đợi xe có hơi lâu, Tưởng Nam Thư suýt thì đi làm muộn, mặc dù công ty game phải tăng ca nhiều nên không quá nghiêm ngặt về việc này nhưng tổ marketing không phải tăng ca, cô là người mới, nếu đến muộn cũng không được hay cho lắm.

Đi đến chỗ ngồi, Chu Giai Lạc đang lén làm nhiệm vụ trò chơi, quay đầu chào cô: "Chào buổi sáng, Nam Thư."

"Chào buổi sáng." Tưởng Nam Thư kéo ghế ngồi xuống.

"Chị sống ở đâu vậy?" Chu Giai Lạc lại hỏi một câu.

Nghe vậy Tưởng Nam Thư khựng lại, có lẽ họ biết Tống Dã sống ở đâu đúng không? Chuyện này khó mà nói dối được, đồng nghiệp làm cùng nhau lâu rồi cũng sẽ lộ ra, do dự vài giây xong cô nói ra tên tiểu khu.

"Ôi, nhà ở đó đắt lắm." Hôm qua hai người có trò chuyện qua, Chu Giai Lạc biết cô là người ở đây, "Chị sống cùng người nhà ạ?"

"Không phải là nhà của chị, chỉ mượn ở vài tháng thôi." Tưởng Nam Thư không giải thích nhiều.

"Anh Tống…Dã cũng sống ở đó mà?" Mạnh Hiểu Vi – người vẫn đang dỏng tai hóng chuyện đột nhiên quay qua, cô ấy là nhóm trưởng nhóm marketing của hạng mục A, "Hai người quen nhau à?"

Người trong hạng mục đều gọi Tống Dã là "Sếp" hoặc là "Anh Dã", cũng có người gọi thẳng tên anh, ví dụ như…Tưởng Nam Thư. Giọng Mạnh Hiểu Vi không thân thiện cho lắm, không biết đang nghe ngóng điều gì hay chỉ đơn giản là không hài lòng về cô, cô mỉm cười, "Tôi mới chuyển qua được vài ngày, tiểu khu nhiều người vậy sao có thể gặp hết được."

Mạnh Hiểu Vi cười cười rồi quay đầu đi, không nói gì nữa.

Qua một lát sau, Chu Giai Lạc gửi tin nhắn cho cô: [Cô ta là bạn gái của lập trình viên chính.]

Tưởng Nam Thư lập tức hiểu ra, buổi họp hôm qua cô đứng về phía đoàn đội của Tống Dã, Tống Dã lại chỉnh đốn lập trình viên chính vài lần, anh ta đã bất mãn về Tống Dã từ lâu, chắc đã phàn nàn với bạn gái rồi. Hạng mục này…ngay cả tổ marketing cũng phân chia phe phái, cô có hơi đau đầu.

Hiện tại tổ marketing khá rảnh rỗi, mọi người xung quanh đều lén chơi máy tính, Tưởng Nam Thư mở tài liệu hạng mục hôm qua đang đọc dở ra. Hơn một tháng trước, cũng là sau khi Tống Dã tiếp quản, tài liệu cũng dần khôi phục lại vẻ ban đầu. Thời gian qua chắc hẳn anh đã tốn không ít sức lực.

Xung quanh các nhóm lần lượt mở họp, họp xong mặt ai cũng trĩu xuống, ngay cả nhóm đồ hoạ cũng kêu trời kêu đất: "Vẫn phải sửa, một nhân vật thôi mà sửa đến mức đầu tôi hói luôn rồi."

"Không đủ nhân lực thôi, đột nhiên yêu cầu vẽ nhiều như vậy, sao vẽ xong được chứ!"

"Anh Dã nói đang tuyển người, sau này sẽ thuê bên ngoài làm một phần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!