Chương 7: (Vô Đề)

Tưởng Nam Thư đi xuống dưới lầu công ty, nhìn logo ánh vàng rực rỡ sau đó lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của Tống Dã, cảm thấy thực sự không phù hợp. Tại sao anh lại đến công ty này? Lẽ ra cô nên hỏi một chút, mặc dù có thể anh sẽ không trả lời.

Cô đứng ở cửa đón gió lạnh mấy phút vẫn cảm thấy bồn chồn khó chịu, đáy lòng lại dâng lên cảm giác muốn rút lui, đang băn khoăn xem nên từ chức hay ở lại. Cô cứ có dự cảm rằng nếu ở lại chắc chắn sẽ có điều gì đó xảy ra.

Cô đi đến ven đường, gửi tin nhắn cho Trình Gia Gia: [Ra ngoài uống một ly.]

Trình Gia Gia cũng rất vui vẻ, gửi cho cô vị trí một quán bar, nói: [Khoảng nửa tiếng nữa tớ sẽ đến. Cậu đợi tớ.]

Quán bar cách đó không xa, Tưởng Nam Thư bắt xe tới đó cũng chỉ mất chưa đầy 20 phút. Cô chọn một chỗ ngồi trong góc cạnh cửa sổ, gọi hai ly rượu và một ít đồ nhắm.

Đợi gần một tiếng, Trình Gia Gia cũng đến. Khi cô ấy đi tới, động tác có chút quái đản, cúi thấp đầu, cố ý lấy tay che mặt.

"Cậu làm gì vậy?" Tưởng Nam Thư nhìn thấy bộ dạng lén lén lút lút của cô ấy như đang muốn trốn tránh ai đó, tò mò nhìn về phía sau, "Cậu nhìn thấy bạn trai cũ à?"

Trình Gia Gia và bạn trai cũ học cùng trường đại học. Sau khi tốt nghiệp họ cứ tan tan hợp hợp nhiều lần. Sau đó bạn trai cũ của cô ấy được điều chuyển đến chi nhánh ở Giang Thành, hai người cũng đã đi tới bước chuẩn bị mua nhà rồi đính hôn nhưng rồi Trình Gia Gia phát hiện ra anh ta đã lừa dối cô vào một năm trước.

"Gặp trúng tên cặn bã đó thì có gì mà phải trốn với tránh, tạt cho hắn một ly rượu vào mặt thì còn được." Trình Gia Gia ngồi xuống, quay đầu nhìn lại để đảm bảo hai người bàn cuối cùng không nhìn rõ cũng không nghe được hai người họ đang nói chuyện, lúc này mới hạ giọng nói: "Tớ nhìn thấy Lâm Diệu và Từ Hạo."

"……Ồ."

Hai người quen cũ. Lâm Diệu là bạn cùng lớp của họ, cũng là chàng trai có mối quan hệ tốt nhất với Tống Dã ở trong lớp, Từ Hạo thì là lớp trưởng của lớp bên cạnh và cùng tham gia cuộc thi với Tống Dã năm đó. Ba người họ có mối quan hệ khá tốt nên vẫn giữ liên lạc với nhau. Bởi vì mối quan hệ với Tống Dã nên Tưởng Nam Thư và Trình Gia Gia cũng khá quen Lâm Diệu và Từ Hạo. Chỉ là họ chưa bao giờ gặp lại sau khi tốt nghiệp.

Thực tế hai năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp lớp vẫn khá sôi nổi. Các bạn trong lớp thường xuyên hô hào đòi tổ chức gặp mặt nên hai năm đó quả thực đều diễn ra họp lớp, chỉ là Tưởng Nam Thư không bao giờ tham dự để tránh chạm mặt Tống Dã. Nhưng kể từ năm ba, trong nhóm cũng bắt đầu ít tin nhắn hơn. Đến năm cuối đại học, nhờ những trao đổi về đề tài nghiên cứu sau đại học cũng như chuyện đi thực tập mà lớp họ cũng náo nhiệt trở lại. Mấy năm nay mọi người đều lập nghiệp ở xa và bận rộn với công việc nên sự gắn kết trong lớp cũng dần phai nhạt, chỉ ai có quan hệ tốt mới giữ liên lạc riêng với nhau.

Tưởng Nam Thư cười: "Bây giờ tớ và Tống Dã đã là đồng nghiệp, bọn họ nhìn thấy cũng không sao."

Dù sao thì sớm hay muộn họ cũng sẽ nhìn thấy.

"Tớ cảm thấy bọn họ, chủ yếu là Lâm Diệu, hình như có định kiến gì đó với chúng ta. Có nhớ lần trước tớ đi dự hôn lễ và cầm phong bì mừng cưới thay cậu không, hôm đó tớ có gặp cậu ta và Tống Dã nên tới chào hỏi một tiếng nhưng cậu ta lại tỏ vẻ không muốn chào hỏi lại tớ, còn kì quái hỏi tớ là sao cậu không đến." Trình Gia Gia liếc mắt, "Giống như tớ mắc nợ gì cậu ta vậy, tớ mới thực sự là người không muốn chào hỏi cậu ta đó."

Tưởng Nam Thư hơi ngạc nhiên: "Sao lúc đó cậu không nói cho tớ biết?"

Người phục vụ bưng khay rượu tới, Trình Gia Gia nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng nhìn cô: "Không phải cậu bảo tớ đừng nhắc nhiều về Tống Dã hay sao?"

"…"

Tưởng Nam Thư không phản bác được vì cô quả thật có nói vậy.

Lâm Diệu và Từ Hạo đang trò chuyện cách đó hai bàn, Lâm Diệu lấy điện thoại di động ra gọi, trong khi chờ kết nối anh ta nói với Từ Hạo: "Chắc chắn cậu ta sẽ không đến. Kể từ khi cậu ta tiếp quản mớ lộn xộn từ cậu em họ, cứ mười cuộc hẹn thì từ chối đến chín."

Khi cuộc gọi được kết nối, Tống Dã quả nhiên đã từ chối: "Không rảnh, đang tăng ca."

"Gần đây để hẹn được cậu một lần thật sự rất khó." Lâm Diệu thở dài nói với Từ Hạo: "Tôi đã nói là cậu ta nhất định sẽ không tới mà."

"Bận rộn đến mấy cũng không thể nào hơn một tháng cũng không dành ra được một tối chứ." Lâm Diệu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đổi chủ đề, "Không phải cậu đang yêu đương đấy chứ?"

"Không có." Bên phía Tống Dã đang tràn ngập tiếng cãi vã. Cao Tiểu Khôn và Trần Dương lại cãi nhau với lập trình viên, gần đây họ tăng ca liên tục, hỏa khí cũng rất lớn.

Trần Dương tức giận tới mức đánh rơi cả con chuột, quay đầu muốn đi tìm Tống Dã.

"Chủ nhật được nghỉ, đến đó tính tiếp."

Tống Dã cúp điện thoại, nhìn về phía Trần Dương đang tức giận đùng đùng đi tới. Trần Dương lại một lần nữa đòi đình công: "Sếp, em không muốn làm nữa, bọn họ không chịu hợp tác."

"Không muốn làm thì về nhà." Tống Dã vỗ vai cậu ta một cái.

Trần Dương đi theo sau anh, lẩm bẩm nói: "Chủ yếu là em muốn nói cho anh biết, anh ở chỗ nào thì em sẽ ở chỗ nấy, chỉ là em cảm thấy anh phải tiếp quản một mớ hỗn độn này…" Lời này bọn họ đã âm thầm nói rất nhiều lần, ý tưởng của hạng mục là rất tốt nhưng vào đến tay bọn họ đã là một phiên bản hoàn toàn khác.

Bây giờ có thể đưa ra lối chơi cốt lõi mới nhất đã là rất tốt rồi nhưng phần sau lại có quá nhiều thứ cần phải cải tiến, những lập trình viên ban đầu lại không chịu hợp tác khiến công việc của bọn họ rất khó hanh thông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!