Từ phòng tắm bước ra, Tưởng Nam Thư mặc áo choàng tắm ngồi ở mép giường, tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt còn hơi đỏ ửng. Tống Dã cầm máy sấy tóc đi tới bên giường, giúp cô sấy tóc.
Tưởng Nam Thư đưa tay ôm lấy eo anh, hai người ở quá gần nhau khiến anh hơi khó thao tác, nhưng anh vẫn cứ để cô ôm như vậy.
Tống Dã sấy xong tóc cho cô, nghiêng người rút phích cắm ra, còn cô như một chiếc móc treo trên người anh, cũng nghiêng người theo. Anh không nhịn được bật cười, đặt máy sấy lên tủ đầu giường, rồi bế cô lên đổi vị trí, để cô ngồi trên đùi anh.
Tưởng Nam Thư cúi đầu nhìn anh, sau đó hỏi: "Sao anh biết được chuyện em nghỉ việc?"
Tống Dã cười trong mắt: "Khi bộ phận nhân sự liên hệ với em, chính em đã nói mà, quên rồi à?"
"À… chắc là vậy." Cô hơi lơ mơ. "Hình như có."
Lúc ấy cô chuẩn bị nghỉ việc, có nhận được không ít cuộc gọi từ các công ty nhân sự, nhưng bây giờ cô không còn nhớ rõ nội dung cụ thể của cuộc trò chuyện.
Hồi đó Tống Dã đang đi xem văn phòng, anh cùng nhân viên môi giới chạy qua chạy lại mấy nơi. Khi người của công ty nhân sự gọi cho Tưởng Nam Thư, anh đang đứng ở bên cạnh. Tưởng Nam Thư lấy lý do mình nghỉ việc nên sau này không ở lại Thâm Thành, cô đã từ chối người kia, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Sau đó, anh trở về Giang Thành, tiếp nhận dự án của Lý Ý.
Chuyện làm hàng xóm, đồng nghiệp, đều là những niềm vui bất ngờ.
"Không mệt sao?" Anh xoa tóc dài của cô, hạ giọng hỏi.
Hôm nay hầu như ở ngoài cả ngày, tối lại có tiệc, vừa rồi trong phòng tắm lại vận động một lần, Tưởng Nam Thư thực ra rất mệt, nhưng bây giờ dây thần kinh cô lại hưng phấn, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Tống Dã tắt hết đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn bàn, ôm cô nằm xuống.
"Em vẫn còn muốn hỏi gì à?"
Tưởng Nam Thư nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ một lúc, sờ lên yết hầu của anh, hừ một tiếng: "Đang nghĩ, sao anh giỏi nhẫn nhịn vậy, từng cai nghiện chưa?"
"…"
Chế nhạo anh sao?
Trước kia Tưởng Nam Thư thuê nhà ở một khu không phải là quá tốt, nhưng quản lý chung cư lại ổn, giá cả cũng tương đối rẻ, nên cô chọn thuê ở đó. Ở góc chếch đường đối diện chung cư có một khách sạn, môi trường và cơ sở vật chất của khách sạn ấy không quá tốt, tầng một là một quán cà phê, hương vị cũng bình thường nhưng đồ ăn nhanh lại khá ngon, cô thường đến đó giải quyết bữa tối.
Tống Dã ở khách sạn đó hai tuần, mỗi buổi chiều đều đến quán cà phê chờ. Cô đã vào quán cà phê đó năm lần, tần suất cũng khá cao. Anh ngồi ở quầy bar hoặc góc khuất quan sát cô vừa ăn vừa chơi game.
Mỗi lần đều suýt không nhịn được muốn đi qua bắt chuyện.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được.
"Anh chỉ cai thuốc lá, và cả em." Tống Dã cúi mắt nhìn cô. "Nhưng cái sau còn chưa bắt đầu đã thất bại rồi."
Trái tim Tưởng Nam Thư đập nhanh hơn, ngước mắt nhìn thẳng vào anh. Cảm động, đồng thời cũng thầm than trong lòng, đôi khi Tống Dã cũng khá biết cách nói những lời ngọt ngào.
Cô xoay người chống lên ngực anh, từng lọn tóc dài trượt xuống rơi trên cổ anh, tuy có chút ngứa, nhưng anh lại rất thích cảm giác ngứa này, đôi mắt hơi nheo lại.
Cô cúi đầu, hôn lên môi anh một cái, nhìn vào mắt anh: "Tống Dã, em thực sự yêu anh rất nhiều."
Tống Dã nhìn cô vài giây, đột nhiên lật người áp lên cô. Ban đầu anh không định tiếp tục làm cô mệt, nhưng bây giờ thực sự không nhịn được nữa. Anh cúi đầu hôn cô: "Ngày mai phải bay sớm, em không nên tỏ tình lúc này."
Tối hôm đó, họ quấn quýt đến rất muộn. Mãi đến ba giờ sáng, Tống Dã mới buông tha cho Tưởng Nam Thư, đợi cô ngủ say, anh đổi vé máy bay sang buổi chiều.
–
Một tuần sau khi trở về Giang Thành, Tống Dã cùng Lý Ý đến công ty Cực Phàm, ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần.
Đến đây, dự án này cuối cùng cũng thuộc về họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!