Tống Dã đi thay quần áo, Tưởng Nam Thư đứng trước cửa phòng thay đồ nhắn tin cho Giang Dục, nói rằng mình không đi lấy hành lý nữa. Sau khi nhét điện thoại vào túi, cô ngẩng lên thì thấy Tống Dã mặc đồ đấu kiếm bước ra.
Bộ đồ đấu kiếm màu trắng gọn gàng, ôm sát, làm nổi bật vóc dáng cao ráo, rắn rỏi của anh. Nhìn ngoài đời còn cuốn hút hơn trong ảnh và video. Tưởng Nam Thư nhìn anh mà tim đập nhanh, nhất thời thất thần. Cô luôn biết Tống Dã có vóc dáng rất đẹp. Thời niên thiếu, dáng anh còn nổi bật hơn những chàng trai khác: vai rộng, chân dài, mọi động tác trên sân đều vô cùng thu hút và dứt khoát.
Tống Dã cầm mũ bảo hộ bằng một tay, tay kia đưa điện thoại cho cô. Thấy cô không phản ứng, anh cúi đầu cười nhẹ: "Nhìn anh đến ngẩn người rồi à?"
"Không có…" Tưởng Nam Thư hoàn hồn, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn ngẩng mặt lên cười với anh, "Ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh và video."
Tống Dã nhếch môi cười, nhét điện thoại vào túi áo của cô, khoác vai cô kéo lại gần mình rồi dẫn cô đi về phía sàn đấu: "Đi thôi."
Tưởng Nam Thư bị anh dẫn đến một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, còn anh thì đi khởi động. Trước giờ cô chỉ xem đấu kiếm trên tivi nên không biết rõ luật chơi. Ấn tượng ban đầu về môn này chỉ là trang phục đấu kiếm rất đẹp, vận động viên thì thường có dáng người cao ráo, bắt mắt.
Ánh mắt cô luôn dõi theo Tống Dã, thấy anh khởi động xong, đội mũ bảo hộ và cầm kiếm, cùng huấn luyện viên bước vào sàn đấu.
Lúc này, trên sàn đấu chỉ có hai người họ. Tưởng Nam Thư nhìn thấy Tống Dã và huấn luyện viên cúi chào nhau, sau đó mới bắt đầu thi đấu.
Tống Dã cao hơn huấn luyện viên nửa cái đầu, tuy không lực lưỡng bằng anh ấy nhưng động tác của anh trông linh hoạt và dứt khoát hơn. Cả hai di chuyển nhanh chóng trên sàn, khoảng cách giữa họ được kiểm soát rất chính xác. Các động tác phòng thủ và tấn công của Tống Dã đều mạnh mẽ, nhịp nhàng, từng bước ép sát đối phương, toát lên sự bình tĩnh pha chút dữ dội. Tưởng Nam Thư mải mê theo dõi, đến khi họ nghỉ giữa trận mới nhớ ra rằng mình nên chụp vài tấm hình hay quay video làm kỉ niệm.
Tống Dã tháo mũ bảo hộ, lộ ra gương mặt điển trai lấm tấm mồ hôi. Anh cầm kiếm một tay, tay kia cầm mũ bảo hộ, bước đến chỗ cô. Tưởng Nam Thư sững lại một chút rồi vội đưa chai nước cho anh, dịu dàng hỏi: "Mệt không?"
"Cũng bình thường." Tống Dã nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống vài ngụm, rồi cúi mắt liếc nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tưởng Nam Thư chớp mắt: "Anh cười gì vậy?"
"Nhớ lại hồi cấp ba khi chơi bóng rổ."
Lúc đó cũng thế, Tưởng Nam Thư ngồi ngoài sân, chờ anh đi tới. Cô ngẩn ra một lát rồi mới nhớ đưa nước cho anh. Khi đó, các bạn xung quanh thường không kiềm được mà trêu ghẹo, mọi người đều nghĩ hai người là một đôi. Vì Tống Dã chỉ chịu nhận nước do Tưởng Nam Thư đưa, còn những cô gái khác đưa thì anh đều từ chối.
Huấn luyện viên ở bên cạnh đang uống nước, nghe vậy thì quay đầu cười hỏi: "Hai người là bạn học cấp ba à?"
Tống Dã gật đầu, đặt chai nước xuống rồi quay lại nói với anh ấy: "Tiếp tục thôi."
"Ngày hôm nay tôi đã dạy cả ngày rồi, mệt lắm." Huấn luyện viên cười khổ, cầm kiếm lên, liếc nhìn Tưởng Nam Thư rồi nói: "Dạo này hai người cãi nhau à? Tôi thấy ông chủ mấy ngày nay rất nóng nảy, trông bình tĩnh nhưng lại dữ dội, đúng kiểu hành người."
Tưởng Nam Thư cười nhẹ: "Không có cãi nhau."
Tống Dã liếc nhìn cô một cái, đội mũ bảo hộ rồi nói với huấn luyện viên: "Đấu thêm trận nữa."
Khi kết thúc, Tống Dã tháo mũ ra, thấy Tưởng Nam Thư đang cầm điện thoại của anh, dừng lại một chút rồi hỏi: "Muốn chụp ảnh không?"
"Hả?" Tưởng Nam Thư ngẩn ra, sau đó mới hiểu anh đang nói về chụp ảnh chung, liền vội gật đầu: "Em có."
Tống Dã nhờ huấn luyện viên chụp cho họ vài tấm ảnh. Hồi cấp ba, điện thoại không có độ phân giải tốt, họ cũng không chụp nhiều ảnh chung, chỉ có vài tấm ảnh chụp chính thức, còn lại đa phần là ảnh bị bạn học chụp lén. Mấy năm nay, những bức ảnh đó vẫn nằm trong máy tính, Tưởng Nam Thư lại không dám mở ra xem.
Trên đường về, Tưởng Nam Thư ngồi ở ghế phụ mở xem những bức ảnh của hai người. Tống Dã liếc qua cô một cái, giọng thoáng qua vẻ bâng quơ: "Em muốn đăng lên vòng bạn bè à?"
"Thôi chắc không…" Tưởng Nam Thư lần đầu tiên yêu đương, cũng không có ý định khoe mẽ trên mạng hay đủ dũng cảm để làm vậy. Hơn nữa, hiện tại hai người họ vẫn đang yêu đương lén lút, ngoài Lý Ý ra, chắc không ai trong công ty biết về mối quan hệ này. Cô tắt màn hình, nghiêm túc nói: "Em sợ vừa vào công ty, Trần Dương và mấy người khác sẽ đồng thanh gọi em là chị dâu."
Tống Dã khẽ cười thành tiếng.
Cô tò mò hỏi: "Khi nào anh bắt đầu hứng thú với môn đấu kiếm vậy?"
"Hồi làm sinh viên trao đổi. Lúc đó bạn cùng phòng của anh là người Hồng Kông, từ nhỏ đã chơi đấu kiếm. Anh từng đi cùng cậu ta đến câu lạc bộ đấu kiếm một lần, thấy có thể giải tỏa áp lực được nên cũng tập." Tống Dã có năng khiếu thể thao, phải nói là anh có năng khiếu ở rất nhiều lĩnh vực, học gì cũng nhanh.
Tưởng Nam Thư khựng lại một chút rồi hỏi: "Vậy có phải anh nghe hiểu được tiếng Quảng Đông không?"
"Đa phần nghe hiểu được."
"……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!