Chương 48: (Vô Đề)

Tống Dã sững sờ nhìn cô, đầu óc trống rỗng. Những lời này đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của anh về quá khứ đau khổ, kìm nén nhưng xen lẫn chút ngọt ngào ấy.

Anh cúi đầu nhìn Tưởng Nam Thư với đôi mắt đỏ hoe, nhớ lại mỗi lần cô nhắc đến chuyện mình "bắt cá hai tay" với sự giận dữ, anh có chút không dám tin, cổ họng khô khốc, nghẹn lại: "Em…chỉ thích mình anh thôi sao?"

"Vâng." Tưởng Nam Thư kiễng chân, khẽ chạm môi lên môi anh. "Chỉ thích anh, cũng chỉ có mình anh thôi."

"Chuyện với Trần Thanh Việt là hiểu lầm sao?"

"Là hiểu lầm, anh tin em không?"

Tống Dã nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt cô, gật đầu: "Anh tin."

Những gì cô nói, anh tin. Chính vì tin, anh mới bị sự hân hoan tột độ này đánh trúng, rồi ngay sau đó bị một cảm giác đau khổ khác bủa vây. Anh thậm chí còn không dám nghĩ kỹ: Nếu tất cả đều là hiểu lầm, vậy những năm qua anh đã làm gì?

"Meo~"

"Meo meo."

Chà Bông và Tiểu Bối không biết đã sán lại bên chân họ từ khi nào, thấy khe cửa hé mở liền cố gắng chui ra ngoài. Tưởng Nam Thư cúi đầu nhìn, vội vàng đóng cửa lại. Hai chú mèo ngẩng đầu nhìn họ, bất mãn kêu "meo meo".

Tưởng Nam Thư không để ý đến chúng, kéo Tống Dã ngồi xuống sô pha.

Đèn tường trong phòng khách bật sáng, ánh sáng ấm áp tạo cảm giác dễ chịu. Cô ngồi lên đùi anh, cúi đầu nhìn anh. Có những chuyện chôn giấu trong lòng quá lâu nên rất khó nói ra, cần có người hỏi, tạo cơ hội, mới có thể từ từ giãi bày. Có lẽ tối nay cảm xúc quá mạnh mẽ, cô không thể giữ được bình tĩnh như lần thẳng thắn với Trình Gia Gia trước đây. Hoặc có thể vì Tống Dã vẫn luôn giữ im lặng, không vội vàng hỏi han hay ngắt lời giống Trình Gia Gia, khiến cô ngập ngừng mất hơn nửa giờ, sau đó mới lắp bắp kể hết những chuyện ấy.

"Cho nên, hai lần anh thấy em ôm cậu ta, một lần là do cậu ta đau chân không đứng thẳng được, một lần là vào tối trước ngày thi đại học, cậu ta nói muốn được ôm coi như lời chúc thi tốt. Sau khi bị tai nạn, cậu ta đã nghỉ học một kỳ, sau đó lại gặp vấn đề tâm lý, khó khăn lắm mới theo kịp chương trình. Lúc đó em luôn nghĩ rằng cậu ta cũng là nạn nhân vô tội như mình, bọn em lại là bạn học nhiều năm, nên em luôn thấy thương hại cậu ta, nhiều khi không thể từ chối yêu cầu của cậu ta được."

Tưởng Nam Thư không yên lòng nhìn Tống Dã, vì biểu cảm của anh quá bình tĩnh, đến mức khiến cô lo sợ. Cô ôm lấy cổ anh, tiếp tục giải thích: "Lần anh gọi điện thử hỏi em, em không nhận ra…xin lỗi, em không cố ý lừa anh."

Tống Dã nghe cô nói "xin lỗi", biểu cảm cuối cùng cũng thay đổi. Anh hít sâu một hơi, ôm cô vào lòng, giọng khàn đặc: "Không cần xin lỗi anh, nếu phải nói xin lỗi…thì phải là anh nói."

"Em chấp nhận lời xin lỗi của anh." Tưởng Nam Thư rúc vào cổ anh, lòng đầy chua xót, lại ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đã nói muốn tỏ tình với em, sau đó lại từ chối, còn để em mang tiếng xấu là kẻ bắt cá hai tay nhiều năm, anh phải xin lỗi."

Tống Dã cúi đầu, trán áp vào vai cô, thở nặng nề: "Anh xin lỗi…"

Tưởng Nam Thư vuốt tóc anh, lại nâng mặt anh lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh, ngây người một chút, đau lòng nói: "Không cần nói xin lỗi nữa, nếu cần…để Lâm Diệu và Từ Hạo nói với em đi."

Dù khởi nguồn mọi hiểu lầm là từ Trần Thanh Việt, nhưng hai người kia đã nói cô bắt cá hai tay, còn cố ngăn Tống Dã theo đuổi cô, ít nhất cũng phải nói một lời xin lỗi. Tống Dã cụp mắt, khẽ ừm một tiếng.

Tưởng Nam Thư yên lặng ôm anh, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Anh ta còn gửi gì cho anh?"

"Một vài…tin nhắn và ảnh." Tống Dã nhớ lại những thứ từng khiến anh đau khổ rất lâu, giờ đây sự thật lại chứng minh tất cả đều là giả dối. Anh không thể miêu tả tâm trạng của mình lúc này, cảm giác cũng chẳng tốt hơn khi xưa bao nhiêu, bởi những dối trá u ám đó khiến anh hiểu lầm cô nhiều năm, hai người vì thế mà bỏ lỡ nhau. Trái tim đầy tràn hối hận, tự trách và chua xót, không thể tìm được lối thoát, đau nhói đến mức khó chịu.

"Tối hôm thi xong đại học, trước khi xuống gặp em, anh nhận được email của anh ta." Anh ngừng lại một chút, "Có một video, trông hai người rất…thân mật."

Tưởng Nam Thư ngây người, lập tức hỏi: "Thân mật thế nào? Thân mật ra sao?"

Tống Dã mím môi, dường như không muốn nhắc đến.

Tưởng Nam Thư cố nhớ lại nhưng không nhớ ra, liền cúi xuống hôn môi anh: "Thế này?"

Tống Dã ngẩng đầu nhìn cô, giọng bình thản: "Thế thì anh phát điên mất."

Vì chuyện này anh ghen đến tận bây giờ, Tưởng Nam Thư càng thêm sốt ruột, lắc lắc tay anh: "Thế rốt cuộc là thế nào? Anh cho em xem đi."

"Xóa rồi." Anh điên sao? Giữ lại thứ đó làm gì, không đủ đau lòng à? Anh nhìn ánh mắt tò mò của cô, bất lực thở dài: "Em nằm trên bàn ngủ, anh ta chạm vào mặt em, phản ứng của em…"

Anh không nói hết, không chỉ vì ghen, mà còn vì hối hận.

Tưởng Nam Thư mơ màng chớp mắt, nghĩ một lúc, nhớ ra trong kỳ nghỉ, Trần Thanh Việt nhờ cô dạy kèm. Ở khu dân cư có một phòng tự học, họ từng học ở đó vài lần, có lần cô mệt quá nằm nghỉ, hình như đã ngủ thiếp đi. Cô vừa hồi tưởng vừa kể lại chuyện đó, không nhịn được tò mò: "Phản ứng thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!