Tưởng Nam Thư cũng không ngờ lại gặp Trần Thanh Việt lần nữa, và lại là ở bệnh viện.
Cô chỉ sững người lại một chút, khuôn mặt bình tĩnh nhưng đã trở nên lạnh lùng xa cách, ánh mắt từ mặt anh ta chuyển sang người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn. Lần cuối cô gặp mẹ của Trần Thanh Việt là vào kỳ nghỉ hè năm lớp 10, khi đứng ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện. Bà ta lúc ấy khóc nức nở, lớp trang điểm tinh tế bị nước mắt làm nhòe, không biết là khóc vì con trai hay vì tình cảm, có thể là vì cả hai.
Lúc đó, Tưởng Nam Thư tựa như một khúc gỗ, đứng ngây ra vài phút rồi bị Giang Dục kéo đi.
Sau đó, cô không gặp lại bà ta nữa.
Tưởng Nam Thư có chút ấn tượng về bà ta, những năm trung học thỉnh thoảng bà ta có tham gia họp phụ huynh nên gặp vài lần, trong ấn tượng của cô, bà ta là một người phụ nữ xinh đẹp, luôn trang điểm tinh tế, hoàn toàn khác biệt với người phụ nữ trung niên tiều tụy trước mắt của hiện tại. Chính vì thế, vừa rồi cô không nhận ra ngay nhưng rõ ràng Trần Thanh Việt đã nhận ra cô.
Không khí im lặng đến nghẹt thở.
"Tưởng…Nam Thư, hai đứa…" Người phụ nữ ngồi trên xe lăn là Chu Tĩnh Kha, giọng khàn khàn, theo phản xạ gọi theo cách xưng hô bình thường giữa Trần Thanh Việt và Tưởng Nam Thư, vừa nói ra liền cảm thấy không hợp, vội vàng sửa lại, nở một nụ cười gượng gạo: "Đã lâu không gặp Thanh Việt rồi phải không?"
Bà ta lại nhìn về phía Trần Thanh Việt, giọng điệu có phần nịnh nọt: "Thanh Việt, tiễn Nam Thư một chút, mẹ sẽ gọi điện cho y tá, bảo họ lên đưa mẹ đi, các con… cứ nói chuyện thoải mái."
Trần Thanh Việt nhìn bà ta, nhíu mày, dường như không hài lòng với hành động tự ý của mẹ mình.
"Cháu và cậu ta không có gì để nói cả." Tưởng Nam Thư lạnh lùng nói xong, xoay người bước đi, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Trần Thanh Việt: "Thật ra tôi có vài câu muốn hỏi."
Trần Thanh Việt im lặng vài giây, nhìn cô: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Tưởng Nam Thư không nói gì, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Tưởng Nam Thư."
Chu Tĩnh Kha lại gọi với theo.
Tưởng Nam Thư dừng bước, quay lại nhìn bà ta, vẻ mặt không biểu cảm.
"Trước giờ cô chưa nói với cháu, xin lỗi…" Chu Tĩnh Kha ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đầy vẻ đau buồn thở dài: "Cái cô hối hận nhất là chuyện giữa Thanh Việt và cháu, nếu không phải vì cô và bố cháu, hai đứa…."
"Chúng cháu cũng sẽ không ở bên nhau." Tưởng Nam Thư cắt lời bà ta, lời xin lỗi của bà ta không khiến cô cảm thấy gì, thậm chí còn có chút ghê tởm: "Cháu không biết chuyện này là thế nào với Trần Thanh Việt, cũng không biết cậu ta đã nói gì với cô, nhưng dù có chuyện này hay không, cháu và cậu ta cũng không có khả năng ở bên nhau."
Trần Thanh Việt nhìn cô với ánh mắt u buồn.
Tưởng Nam Thư nói xong những lời đó, quay người bước đi.
Trần Thanh Việt liếc nhìn Chu Tĩnh Kha, giọng lạnh lùng: "Con sẽ về ngay."
Nói xong, anh ta bước theo sau Tưởng Nam Thư.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn nhìn theo bóng dang họ, thở dài.
Cả hai bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, dừng lại dưới một cây to trụi lá, Tưởng Nam Thư quay người nhìn Trần Thanh Việt: "Tại sao lại nói với Tống Dã những lời đó? Rốt cuộc cậu đã nói dối với anh ấy bao nhiêu lần?"
Ánh mắt của cô lạnh lùng, Trần Thanh Việt chưa bao giờ thấy cô lạnh lùng đến mức dường như có chút căm ghét như vậy. Trong ký ức của anh ta, khi cô cười, mắt cô luôn híp lại, miệng luôn nở nụ cười ngọt ngào với lúm đồng tiền rất dễ thương.
Lần gặp mặt gần nhất, ánh mắt cô nhìn anh ta cũng không phải như thế này.
Trần Thanh Việt cảm thấy một nỗi buồn cực hạn đang xâm chiếm, anh ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, chân anh ta đã hơi mỏi sau quãng đường dài hôm nay.
Anh ta lặng lẽ lấy bao thuốc ra, cúi đầu châm một điếu, rít một hơi mạnh, không hiểu sao lại bị sặc, ho dữ dội đến mức mắt đỏ cả lên, khi ngừng ho, anh ta lại rít một hơi mạnh, trong làn khói mờ ảo, anh ta ngẩng đầu nhìn cô: "Nhiều lắm."
Tưởng Nam Thư cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Không biết là do gió lớn, hay là do mùi thuốc lá làm bị sặc, cô không kiềm chế được ho một tiếng, vội vàng quay mặt đi và lùi lại một bước.
Trần Thanh Việt nhìn cô lùi bước, tay đang cầm điếu thuốc bỗng dừng lại, hút mạnh một hơi rồi trực tiếp dập tắt điếu thuốc vào lòng bàn tay, cảm giác nóng bỏng khiến tay anh ta hơi run lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!