Lúc này đã gần 1 giờ sáng.
Ngày 14 tháng 2, Valentine.
Tưởng Nam Thư rửa mặt trong nhà tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt cô vẫn còn hơi đỏ, rõ ràng là dấu hiệu của việc đã khóc.
Cô lấy khăn lạnh đắp lên vài phút nhưng chẳng thấy cải thiện được gì. Một lúc sau, cô thở dài, bất lực nghĩ: "Thôi, người ta thấy thì cứ thấy vậy."
Khoác chiếc áo phao lên người, cầm theo điện thoại, cô lén lút mở cửa bước ra ngoài. Có chút cảm giác như đang lén lút trốn người lớn để đi hẹn hò vào nửa đêm, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Tống Dã đến đây làm gì, cô đã đoán được. Anh định nói gì? Nói thế nào?
Tưởng Nam Thư bước vào thang máy, nhìn con số hiển thị trên màn hình led, sự căng thẳng trong lòng cô cũng tăng dần lên.
Ngoài căng thẳng ra cô còn cảm thấy rối bời, bực bội và cả tủi thân. Nhưng không thể phủ nhận, cô cũng rất cảm động. Trên tất cả, cảm xúc lớn nhất trong cô lúc này là sự tiếc nuối.
Đặc biệt là khi xem những bức ảnh và đoạn video về Tống Dã trong những năm qua. Anh cho cô thấy rằng, lẽ ra cô đã có thể bước vào cuộc đời anh từ rất lâu. Nhưng vì một tội danh không rõ ràng, cô lại bị gạt ra ngoài suốt bao nhiêu năm như vậy.
Những cảm xúc đan xen phức tạp ấy dâng trào lên đ. ỉnh điểm khi cô bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy người đàn ông đang đứng tựa vào tường ở góc hành lang.
Tống Dã đã thay một bộ quần áo khác, không còn mặc chiếc áo khoác đen hôm qua khi mang máy tính đến nữa. Anh có lẽ đã về nhà một chuyến, tắm rửa rồi qua đây. Lúc này, anh mặc chiếc áo măng tô mà anh từng mặc khi hai người gặp lại ở sân bay, trông vừa lịch lãm vừa phong độ.
Ánh mắt anh sâu thẳm dừng lại trên người cô.
Tưởng Nam Thư đứng ngẩn ngơ trước cửa thang máy, nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống nhìn chiếc túi đựng mèo bên cạnh chân anh. Chà Bông đang ngủ ngon lành bên trong, phát ra tiếng thở khe khẽ.
Gió lạnh rít qua trong đêm khuya, qua khung cửa kính, cô có thể thấy vài bông tuyết nhỏ đang xoay tròn trong gió. Tuyết rơi rồi ư?
Tưởng Nam Thư chớp mắt kinh ngạc. Hai mươi phút trước khi nhìn xuống từ trên lầu, cô vẫn chưa thấy có tuyết.
Tống Dã cũng quay đầu nhìn ra ngoài theo ánh mắt cô, liếc một cái rồi lại quay lại nhìn cô, thản nhiên mở lời: "Tuyết rơi rồi."
Trận tuyết đầu mùa đến thật bất ngờ và cũng thật đúng lúc. Dường như ông trời đang tạo thêm một chút lãng mạn cho màn tỏ tình đêm nay.
Sau vài giây im lặng, Tưởng Nam Thư ngước mắt nhìn anh, dù đã biết nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Anh đến đây làm gì?"
Tống Dã đút tay vào túi, ánh mắt kiên định dừng trên người cô, giọng nói chân thành, thẳng thắn: "Anh đến xem thử, liệu có thể đưa công chúa về nhà được hay không?"
Chỉ một câu nói ấy thôi, mũi Tưởng Nam Thư đã cay xè, nước mắt như muốn rơi xuống một lần nữa.
Hồi Tết Nguyên Đán năm đó, khi cô bước xuống sân khấu, anh đã nói một câu mà cô nhớ mãi. Đôi khi đang học bài, đầu óc cô lại lơ đãng, tưởng tượng rằng anh sẽ tỏ tình thế nào, liệu anh sẽ nói đơn giản: "Anh thích em, làm bạn gái anh nhé?", hay sẽ tỏ tình một cách tinh tế hơn?
Chắc chắn sẽ có quà, đúng không? Anh từng nói sẽ tặng quà cho cô, vậy mòn quà là gì? Những ngày đó, cô vừa cố gắng học bài để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, vừa không ngừng hồi hộp chờ đợi màn tỏ tình của anh.
Những đoạn video của anh cứ như khắc sâu vào trí nhớ cô. Lúc này, từng khung hình như tự động tua lại trong đầu cô, rõ ràng đến từng chi tiết. Khi đoạn phim quay đến phần cuối, hình ảnh của người đàn ông trước mặt cô hòa thành một Tống Dã hoàn chỉnh.
Dù đã muộn nhiều năm.
Dù anh từng hiểu lầm cô phản bội.
Nhưng cuối cùng anh vẫn đứng trước mặt cô, tỏ tình với cô.
Thực ra lời tỏ tình của anh đã nằm trong trò chơi kia. Nhưng nghe trực tiếp vẫn mang một cảm giác thật khác biệt.
Tưởng Nam Thư nhìn Tống Dã, trong lòng ngổn ngang, chua xót. "Thời Không Hồi Âm" là trò chơi bắt nguồn từ một hiểu lầm, dù nhiệm vụ phụ đã đảo ngược kết cục nhưng cô vẫn cảm thấy ấm ức.
Cô không nhịn được, cuối cùng muốn chọc tức anh.
Thế là cô nở một nụ cười lạnh trong lòng, cố tình buông một câu "đào hoa": "Em cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một tật xấu là hơi đa tình. À, với cả em cũng từng có tiền án bắt cá hai tay nữa, nếu anh không ngại thì mình có thể thử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!