Chương 41: (Vô Đề)

Tống Dã sững người trong giây lát.

Một giây trước anh còn tự nhủ với bản thân rằng có lẽ họ chỉ tình cờ gặp lại và anh không nên để tâm đến chuyện này.

Nhưng không ngờ Tưởng Nam Thư lại đột nhiên ôm lấy anh ngay trước mặt Trần Thanh Việt, trong lúc bầu không khí giữa hai người còn đang căng thẳng như dây đàn.

Trần Thanh Việt đờ đẫn nhìn cảnh tượng đó, một lúc lâu sau, anh ta mới thất thần quay đầu đi.

Lúc này đầu óc Tưởng Nam Thư vô cùng rối bời, cô gần như quên mất việc trước đó mình vẫn còn đang giận Tống Dã, việc ôm lấy anh hoàn toàn là hành động theo bản năng, không hề suy nghĩ gì cả. Thậm chí câu "Anh chậm quá" cũng là câu buột miệng nói ra trong vô thức, thể hiện hết nỗi oán trách và ấm ức trong lòng.

Anh chậm quá.

Nếu đã thích em, tại sao không đến tìm em sớm hơn?

Tống Dã chỉ sững lại vài giây, sau đó giơ tay đặt lên lưng cô, ôm cô vào lòng. Thật ra mỗi lần nghĩ đến Trần Thanh Việt, lòng anh vẫn còn cảm giác nhói đau, huống hồ người này hiện đang đứng ngay phía sau anh. Nhưng lúc này, khi được Tưởng Nam Thư ôm vào lòng, những nỗi đau đớn, không cam lòng và thậm chí cả oán hận đều có thể bỏ qua hết. Anh chỉ muốn ở bên Tưởng Nam Thư, yêu cô và cưới cô.

Không biết Trần Thanh Việt đã rời đi từ khi nào, chỉ nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, tiếng động cơ vang lên. Một chiếc xe lướt qua phía họ, kéo theo vài chiếc lá khô bên đường cuốn theo trong gió lạnh, xoay tròn rồi rơi nhẹ xuống đất.

Dưới ánh đèn đường màu vàng, gió lạnh rít gào.

Tưởng Nam Thư áp má vào ngực anh, chỉ nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ và dồn dập của anh đang vang vọng bên tai, làm lòng cô chua xót thêm đôi chút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Cô bừng tỉnh, hít sâu một hơi rồi từ từ rời khỏi vòng tay Tống Dã, lùi về sau một bước nhỏ và lấy điện thoại từ trong túi ra.

Là Giang Dục gọi đến.

Tưởng Nam Thư nhấc máy, Giang Dục ở đầu dây bên kia hỏi: "Con tiêm xong chưa? Mẹ đang về rồi. Anh con nói có người đón con à, là ai thế?"

Tưởng Nam Thư cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Là… sếp của con."

"Ồ, là người khiến con rung động à? Vậy thì tốt quá." Giang Dục vui vẻ cười nói, "Vậy để cậu ấy đưa con về, chú và mẹ sẽ không qua đón nữa."

"Dạ."

Lời vừa dứt, tay cô bị nắm lấy.

Bàn tay anh lớn và ấm áp, kéo cô đi về phía chiếc xe đang đỗ ở gần đó.

Tưởng Nam Thư ngẩng đầu lên nhìn anh, trong khi đó Giang Dục vẫn đang dặn dò qua điện thoại: "Mùng Một Tết chắc không có nhiều hàng quán mở cửa đâu, con nhớ ăn kiêng chút, không tìm được gì ăn thì về nhà mẹ nấu cho."

"Vâng ạ." Tưởng Nam Thư đáp rồi cúp máy.

Tống Dã mở cửa xe, nhẹ nhàng đẩy cô vào ghế phụ, sau đó vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái. Anh bật máy sưởi, quay sang nhìn cô: "Em có đói không?"

"Em không đói…"

Tưởng Nam Thư chẳng có chút khẩu vị nào, thậm chí còn không thấy đói bụng. Cô lấy bình giữ nhiệt từ trong túi xách ra, bên trong là trà giải hàn mà Giang Dục pha cho cô. Cô cúi đầu hút một ngụm trà nóng qua chiếc ống hút, rồi quay sang hỏi: "Anh vừa từ đâu về thế?"

"Nhà ông bà ngoại anh." Tống Dã ngả người ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn cô: "Không đói cũng phải ăn một chút, em muốn ăn gì?"

Tưởng Nam Thư nhớ nhà ông bà ngoại của anh ở thành phố bên cạnh, lái xe về đây mất khoảng hai, ba tiếng. Cô im lặng vài giây, nhìn anh hỏi: "Anh không có gì muốn hỏi em sao?"

Vừa nãy tình cờ gặp Trần Thanh Việt, anh không muốn hỏi gì sao?

"Em muốn anh hỏi gì? Hỏi tại sao em lại gặp Trần Thanh Việt à?" Tống Dã bình thản nhìn cô, giọng anh không gợn sóng: "Em muốn anh nhắc lại chuyện cũ sao?"

Tưởng Nam Thư: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!