Chương 40: (Vô Đề)

Hai người quen biết từ năm mười hai, mười ba tuổi, học cùng lớp suốt cả cấp hai và cấp ba. Mọi người xung quanh đều cho rằng họ rất xứng đôi, có thể nói họ là thanh mai trúc mã. 

Trần Thanh Việt vừa đẹp trai lại học giỏi, có nhiều cô gái theo đuổi, từng là niềm tự hào của gia đình và bạn bè. Anh ta luôn nghĩ rằng nếu không có tai nạn xảy ra, cuộc đời anh ta sẽ thuận buồm xuôi gió, sẽ cùng Tưởng Nam Thư học đại học, lâu ngày nảy sinh tình cảm, rồi sớm muộn gì cũng đến với nhau.

Sau khi bị mất một chân, Trần Thanh Việt không thể chấp nhận được thực tại, hơn nữa người gây tai nạn lại là bố của Tưởng Nam Thư, điều này khiến anh ta vừa yêu vừa hận cô một thời gian dài, tâm lý xuất hiện nhiều vấn đề nghiêm trọng.

Sau này nhờ bác sĩ tâm lý điều trị, anh ta dần chấp nhận sự thực. Điều duy nhất anh ta mong muốn là giữ Tưởng Nam Thư ở bên mình, như thể chỉ có vậy, cuộc đời tan vỡ của anh mới có thể lành lại.

Nhưng thực tế rất tàn nhẫn, Tưởng Nam Thư lại chuyển trường và thích người khác.

Tưởng Nam Thư biết Trần Thanh Việt từng thích cô, nhưng đã nhiều năm không gặp, cô nghĩ anh ta đã buông bỏ rồi. Đầu cô hơi choáng, nghe lời anh ta nói xong, cảm thấy đau đầu hơn, bất lực nói :"Không có thứ gọi là nếu như."

Trần Thanh Việt im lặng nhìn cô rất lâu, cúi đầu đẩy gọng kính trên mũi, cười tự giễu: "Tôi biết, vậy nên tôi mới nói nếu như."

"Em chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Tôi vừa mới trả lời xong." Tưởng Nam Thư nhìn thẳng vào anh ta: "Lúc đó mỗi lần anh gọi tôi, tôi đều đến, nên anh tưởng rằng sau này chúng ta sẽ ở bên nhau?"

Tưởng Nam Thư khựng lại, rồi nói: "Đó là vì…"

"Vì em thương hại tôi." Trần Thanh Việt ngắt lời, giọng khàn khàn: "Tôi biết."

Tưởng Nam Thư không biết nói gì nữa, rõ ràng Trần Thanh Việt đang cố lảng tránh, không thật sự trả lời câu hỏi của cô.

Nhìn thấy cô vẫn còn một chai thuốc, anh ta ngẩng đầu nhìn bình truyền treo trên giá, rồi quay sang nói với cô: "Em nghỉ một lát đi, để tôi trông giúp."

"Không cần đâu, anh qua chỗ mẹ anh đi." Tưởng Nam Thư từ chối khéo, vì anh ta ở đây cô cũng không thể ngủ được.

Trần Thanh Việt im lặng nhìn cô một lúc lâu, quay đầu tựa lưng vào ghế, giọng khô khốc: "Mấy năm không gặp, ngồi với tôi một lúc thôi cũng khó chịu đến vậy sao?"

Tưởng Nam Thư chưa kịp trả lời, điện thoại cô đã đổ chuông.

Cô lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy hai chữ "Tống Dã" trên màn hình, mí mắt trái khẽ giật, trong lòng dâng lên dự cảm quen thuộc rằng đây lại là kế hoạch sắp đặt cao tay của Lục Du Xuyên.

Cô ngừng một lúc rồi nhấn nút nghe máy, áp điện thoại lên tai, khẽ cúi đầu, nghe giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia vang lên: "Em truyền nước xong chưa?"

"Vẫn chưa." Tưởng Nam Thư chớp mắt: "Anh định tới đây sao?"

Ông bà ngoại của Tống Dã ở thành phố bên cạnh, lái xe mất hơn hai tiếng, đó là chưa kể kẹt xe. Sáng nay Tống Dã vừa lái xe về đó, chưa kịp ăn tối đã nhận được điện thoại của Lục Du Xuyên, lập tức cầm chìa khóa xe lên đường dù bị mẹ anh mắng.

Dọc đường, Tống Dã không hề dừng lại, mất ba tiếng chạy về Giang Thành.

Tống Dã giữ tay trên vô lăng, lái xe ra khỏi lối rẽ cao tốc, giọng điềm đạm: "Tôi vừa ra khỏi cao tốc, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến bệnh viện. Em chờ tôi, tôi qua đón em."

Tưởng Nam Thư cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng bên cạnh, nhẹ giọng đáp: "Được."

Cúp máy, cô quay sang nhìn Trần Thanh Việt: "Lát nữa bạn trai tôi sẽ đến đón tôi."

"Tống Dã." Trần Thanh Việt cười, nụ cười trông có phần thê lương, mang theo phần tự giễu mãnh liệt: "Nhiều năm như vậy trôi qua, em vẫn thích anh ta."

Tưởng Nam Thư hoàn toàn sững sờ, mở to mắt nhìn anh đầy kinh ngạc: "Anh biết Tống Dã? Từ khi nào vậy?"

"Từ rất lâu rồi."

Trần Thanh Việt dời ánh mắt đi, nhìn ra xa xăm, hồi tưởng lại ngày đầu tiên nghe cô nhắc đến cái tên "Tống Dã."

Đó là vào kỳ nghỉ Tết năm lớp 12, do quá cố gắng nên Trần Thanh Việt đã đeo chân giả quá lâu, khiến vết thương bị nhiễm trùng và phải làm phẫu thuật làm sạch. Anh ta gọi Tưởng Nam Thư đến, cô đã ở lại trong phòng bệnh cùng anh ta suốt nửa ngày. Đến chiều tối, điện thoại cô đổ chuông, cô ra ngoài hành lang nghe máy.

Sau khi cô ra ngoài, Trần Thanh Việt mới cầm nạng đi vào nhà vệ sinh, vì không muốn để cô thấy cảnh anh phải chống nạng, khi ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta đứng sau cánh cửa, nghe thấy cô nói: "Mấy hôm nay ở đầu hẻm có một người vô gia cư cứ lảng vảng quanh đó. Chiều nay tớ ra ngoài lại thấy ông ta, còn không mặc quần nữa, thật ghê tởm, sợ chết đi được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!