Căn nhà ba phòng hơn năm trăm mét vuông ở tầng hai mươi sáu, trang trí theo phong cách tối giản, nội thất và đồ trang trí rất có gu. Vốn cô định hỏi về nhà thiết kế nhưng nghĩ ngợi một lúc lại thôi, phong cách trang trí này không mất một, hai triệu tệ thì không làm ra được, cô không có tiền…
Lục Du Xuyên đẩy hai chiếc hành lý của cô vào phòng khách, nhướng mày hỏi: "Hôm qua anh có gọi người đến dọn dẹp rồi, hài lòng chứ?"
"Sao có thể không hài lòng được?" Tưởng Nam Thư nghiêm túc nhìn anh, "Em mời anh ăn cơm nhé."
"Được, nhưng phải để lần sau." Lục Du Xuyên cười nói, giơ tay lên xem đồng hồ, "Trưa nay anh còn có việc, phải đi trước đây."
Tưởng Nam Thư tiễn anh đi xong lại quay lại phòng đi một vòng. Vốn cô định ở trong phòng khách nhưng phát hiện trong phòng khách không có giường…chỉ đành đẩy hành lý vào phòng ngủ chính.
Trong bếp có đầy đủ xoong nồi bát đũa, có vẻ là hôm qua vừa mua xong, vẫn còn chưa bóc khỏi hộp. Ngoài những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày ra, gần như không thiếu gì cả. Cô lên mạng mua chút đồ, khoảng ngày mai sẽ được đưa đến.
Mặc áo khoác, xách túi lên đi ra ngoài, cô định sẽ đi quanh khu vực này cho quen đường. Trời quá lạnh, cô đi bộ quanh tiểu khu hơn mười phút rồi vào quán cà phê với phong cách trang trí không tồi. Cô ngồi cạnh chỗ cạnh cửa sổ, gọi một ly latte nóng, gửi tin nhắn cho Trình Gia Gia hỏi cô ấy có ở nhà không.
Trình Gia Gia: [Hôm nay tớ phải tăng ca! Sao thế?]
Thư: [Khi nào thì về? Tới gọi bên chuyển nhà qua chỗ cậu lấy đồ, tớ có nhà ở rồi.]
Trình Gia Gia: [Nhanh vậy à? Khu nào vậy?]
Tưởng Nam Thư kể qua cho cô ấy về chuyện căn nhà, Trình Gia Gia gửi đến một tin nhắn thoại: "Anh trai hờ này của cậu sắp giống anh trai ruột rồi, không tệ nha."
Tưởng Nam Thư cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, cúi đầu trả lời: [Ngoài việc muốn gán ghép tớ và Tống Dã ra thì đều không tồi.]
Trình Gia Gia: […]
Trình Gia Gia: [Anh ấy làm thật đấy à? Anh ấy có biết chuyện giữa cậu và Tống Dã không?]
Thư: [Không biết. Tớ không biết phải nói sao, nói thật thì hơi xấu hổ.]
Trình Gia Gia: [Không phải hai người rất thân sao? Chuyện này phải để người từng từ chối cậu trước kia đau đầu chứ.]
Cũng đúng.
Người từ chối trước lạ sau quen, Tống Dã cũng hiểu về ngành hơn cô. Nghĩ thông xong lòng Tưởng Nam Thư cũng dễ chịu hơn nhiều, uống cà phê xong quay về dọn dẹp nhà cửa.
Cô đã ở căn phòng nhỏ ở Thâm Thành, bây giờ ở trong căn nhà rộng như vậy có chút không quen, đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, cả căn nhà trở nên vô cùng trống trải. Cô gọi đồ ăn ở ngoài, ăn uống xong người ở công ty chuyển nhà gọi đến báo họ đang ở dưới lầu. Tưởng Nam Thư mở cửa cho họ, sau đó gọi video cho Trình Gia Gia, đây là việc cô ấy đã dặn từ trước, vì muộn rồi nên sợ không an toàn.
Trình Gia Gia nhấc máy, hỏi: "Họ đến nơi rồi à?"
"Bây giờ chắc đang lên thang máy." Tưởng Nam Thư đứng ở ngoài cửa đợi.
"Căn nhà này…Anh trai cậu giàu thật đấy!" Trình Gia Gia cảm thán.
Nghe vậy Tưởng Nam Thư bật cười. Lục Du Xuyên làm về mảng trang thiết bị y tế, bố anh lại là chuyên gia ngành tim nổi tiếng, gia đình cũng có điều kiện, có mối quan hệ tất nhiên làm ăn cũng được, kiếm được nhiều tiền cũng là bình thường.
Trình Gia Gia lại nói: "Một tầng chỉ có hai căn đúng không? Cậu gặp hàng xóm chưa?"
"Vẫn chưa." Tưởng Nam Thư nhìn cánh cửa đóng chặt ở đối diện.
"Không biết khả năng gặp được trai đẹp có lớn không." Trình Gia Gia hóng chuyện, "Cậu không hỏi anh cậu hàng xóm là người thế nào à?"
Tưởng Nam Thư không nghĩ đến việc hỏi vấn đề này, không quan tâm nói: "Chỉ cần hàng xóm ban đêm không làm ảnh hưởng đến người khác, thì là người thế nào cũng được."
Ting…
Cửa thang máy mở ra, hai nhân viên chuyển đồ bê đồ tới, Tưởng Nam Thư gọi họ, "Ở bên này."
"Đến rồi đúng không? Cậu hướng camera ra ngoài đi, để họ biết cậu đang gọi video." Trình Giai Giai thấp giọng dặn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!