Đây là tầng 26, cửa sổ sát đất mở rộng, những cơn gió lạnh liên tục lùa vào. Tống Dã vừa tắm xong, hơi nước trên người vẫn chưa khô, gió lạnh xuyên qua chiếc áo len anh đang mặc, nhưng dường như anh không cảm nhận được cái lạnh. Hai tay anh đút trong túi quần, đứng sau lưng họ, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm thường ngày, không lộ rõ cảm xúc.
"Cô ấy đang độc thân."
"Phụ nữ độc thân đầy ra đấy, sao cậu cứ nhất định phải là cô ấy?" Lâm Diệu cảm thấy mệt mỏi, chẳng biết phải nói gì, "Chuyện năm đó, cậu thật sự có thể coi như chưa từng xảy ra sao? Trong lòng không hề vướng mắc à?"
Vướng mắc sao?
Vẫn luôn nằm trong lòng.
Nhưng so với khao khát muốn được ở bên Tưởng Nam Thư, thì điều đó chẳng là gì cả.
Rồi cũng sẽ phai nhạt thôi.
Tống Dã im lặng vài giây, giọng lạnh lùng: "Chuyện năm đó đã qua rồi, sau này đừng nhắc đến nữa."
"Tôi đã nhắc đến mấy lần đâu?" Lâm Diệu cảm thấy mình thật oan ức, nhớ lại đêm kết thúc kỳ thi đại học, Tống Dã mắt đỏ hoe ngẩng đầu mắng anh "Câm miệng."
Bị mắng nặng lời như vậy mà ngay cả một câu trách Tưởng Nam Thư cũng không cho anh ta nói, "Cậu bảo tôi đừng nhắc nữa, mấy năm nay tôi có nhắc đến đâu? Một chữ cũng không. Tôi quen bạn gái mấy năm nay, chuyện gì cũng không giấu cô ấy, chỉ mỗi chuyện này là không nói, giữ kín trong lòng."
Tống Dã không muốn nhắc, không cho nhắc, nên Lâm Diệu cũng không nhắc đến. Anh ta không phải loại người cứ thích lôi chuyện cũ ra để khơi lại vết thương lòng của bạn bè. Nếu không phải vì Tưởng Nam Thư quay về, ở ngay cạnh nhà, lại cùng dự án với Tống Dã, rồi Lục Du Xuyên tác hợp, thì anh ta cũng chẳng buồn nhắc lại. Anh ta còn mong hai người không có dính dáng gì với nhau, để tránh khỏi phải bực mình.
Bây giờ Tống Dã lại muốn theo đuổi một người phụ nữ từng "phản bội" mình, anh ta làm bạn thân cũng không được nói vài câu sao?
"Vậy sau này cậu cứ giữ kín như thế đi." Tống Dã lạnh lùng nhìn anh, im lặng vài giây, "Hồi đó còn ít tuổi, có lẽ…giờ cô ấy đã cải tà quy chính rồi."
Ngoài cửa…
Tưởng Nam Thư choáng váng.
Cô cứng đờ đứng ở cửa, suy nghĩ trong đầu như bị ai đó làm rối tung lên thành một mớ dây lộn xộn. Cô ngẩn người, thậm chí còn nghi ngờ bản thân không hiểu nổi tiếng Trung nữa.
Trong chốc lát, cô muốn xông vào hỏi rõ ràng, mấy người đang nói gì vậy? Nhưng chuyện này với cô quá sức bất ngờ, đầu óc trống rỗng. Cảm giác lúc này giống như hồi năm hai đại học, khi cô biết bố mình ngoại tình, cả người đều mơ hồ và bối rối.
Tống Dã vì sao lại cho rằng cô bắt cá hai tay? Năm đó từ chối cô, còn nói những lời dứt khoát như vậy là vì nghĩ cô bắt cá hai tay sao? Cô đờ người một hồi lâu, trong đầu chợt hiện lên lời của Phương Hú, nhớ đến tin nhắn Trần Thanh Việt gửi cô hôm đó, cùng với nụ hôn mạnh mẽ và mất kiểm soát của Tống Dã…
–
"Các cậu còn chưa về à?"
Trong phòng, Tống Dã khoanh tay nhìn họ, bắt đầu đuổi khách.
Nếu không phải quen biết anh đã nhiều năm và hiểu tính anh, thì khi nghe những lời này, Lâm Diệu và Từ Hạo chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Từ Hạo là người rất lý trí, năm đó cùng Tống Dã tham gia thi đấu, anh luôn nghĩ Tống Dã cũng giống mình, là người lý trí, biết phân rõ lợi hại và kịp thời buông bỏ.
Nhưng rõ ràng là hễ đụng đến Tưởng Nam Thư, Tống Dã chẳng còn chút lý trí nào.
Anh thở dài, nói: "Nói về chuyện theo đuổi thì phải là cô ấy theo đuổi cậu mới đúng chứ? Cậu thì…"
Lâm Diệu chế nhạo: "Cậu không nhận ra à? Tưởng Nam Thư chắc chẳng có ý gì với cậu đâu."
Câu này nghe thật sự đau lòng.
Tống Dã không biểu lộ cảm xúc, nhìn anh: "Cút đi."
Lâm Diệu mạnh mẽ rít một hơi thuốc, cúi đầu dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ném vào thùng rác. Anh ngẩng đầu nhìn Tống Dã, bất đắc dĩ thở dài, nói với Từ Hạo: "Thôi được rồi, chúng ta về đi, đừng cản trở cậu ấy theo đuổi Tưởng Nam Thư nữa."
Lâm Diệu và Từ Hạo khoác áo, Tống Dã tiễn họ ra cửa, lúc này mới phát hiện cửa chỉ khép hờ. Anh mở cửa ra, thấy ngoài cửa là chiếc ổ của Chà Bông.
Ba người đều sững sờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!