Chương 34: (Vô Đề)

Tưởng Nam Thư vô thức ngẩng đầu thấy Tống Dã và Lý Ý đang đứng ở cửa văn phòng, ánh mắt cũng nhìn về phía cô. Cô nhìn lại anh, khẽ gật đầu.

Nhóm nghiên cứu phát triển cũng vừa tan ca, một đám người hào hứng đi về phía này, vừa đi vừa thảo luận về việc ăn khuya. Cao Tiểu Khôn thấy Tưởng Nam Thư thì vui mừng gọi: "Đàn chị, hôm nay chị cũng tan làm muộn sao?"

"Ừm, có một số đầu việc chưa hoàn thiện nên phải tăng ca." Tưởng Nam Thư xách túi ra khỏi chỗ ngồi, mỉm cười với họ, "Thi thoảng tôi mới tan làm muộn còn các cậu mới là những người vất vả nhất."

"Giai đoạn đầu chúng em bận thật nhưng lúc kiểm tra và phát hành, các chị ở bộ phận vận hành cũng phải tăng ca không ít." Cao Tiểu Khôn nhìn cô, lại hỏi: "Chị định về thế nào?"

Tưởng Nam Thư hơi dừng lại, nói: "Tôi gọi taxi."

Cao Tiểu Khôn: "Hay để em đưa chị về nhé!"

"Cậu không đi cùng đường." Tống Dã đút tay vào túi, lạnh lùng liếc cậu ta, ánh mắt lại vô tình dừng trên người Tưởng Nam Thư, "Cô ấy sẽ đi với tôi, cùng đường."

Tưởng Nam Thư: "……"

Cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, thế này có quá lộ liễu rồi không?

Cao Tiểu Khôn gãi gãi đầu: "Thế à, vậy…được rồi."

Lý Ý thở dài, tên ngốc này sao vẫn còn không nhận ra chứ, sếp cậu ta đang theo đuổi đàn chị của cậu ta đấy!

"Sếp, cùng đi ăn khuya với tụi em không?" Trần Dương nhìn về phía Tống Dã.

"Không ăn." Tống Dã không có thói quen ăn khuya, chỉ thỉnh thoảng mới đi ăn cùng Lâm Diệu hoặc nhóm dự án. Trần Dương cũng biết anh không thích ăn khuya mà chỉ rủ để có người trả tiền, Tống Dã cũng sớm đã nhìn ra ý đồ của cậu ta, "Cứ để Lý Ý trả tiền."

Lý Ý: "……"

Cậu ta chỉ có chút tiền thôi, nhiều người ăn khuya như vậy, chắc chắn sẽ rất tốn kém. Lý Ý chớp chớp mắt, vui vẻ cười nhìn Tưởng Nam Thư: "Chị, cùng đi nhé?"

Trần Dương cũng nhìn cô: "Đúng rồi chị, đi cùng đi."

Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hào hứng.

Tưởng Nam Thư chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Tống Dã: "Vậy… cùng đi đi?"

Tống Dã nhìn cô, lạnh nhạt "ừm" một tiếng.

Có nhiều công ty quanh đây cũng thường xuyên tăng ca, vì vậy khu vực ăn khuya cũng rất phong phú, đám người họ không đi xa, nhanh chóng tiến vào một quán ăn quen thuộc gần đó ăn đồ nướng.

Đi cùng họ ngoài Tưởng Nam Thư còn có hai cô gái trong nhóm kế hoạch. Cả nhóm ngồi mấy bàn, gọi rất nhiều đồ nướng và vài nồi cháo hải sản. Trong lúc chờ đồ ăn, có người kêu gọi cùng chơi game. Công việc nghiên cứu về game, tan ca lại chơi game, đó chính là cuộc sống thường nhật của những người làm game.

Thế là mỗi người một chiếc điện thoại, họ lập đội chơi game. Trần Dương gọi: "Sếp, chơi chung đi!"

Bàn ghế ở quán nhậu khá thấp, người Tống Dã lại cao, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, hai chân dài khó mà duỗi thẳng nên ngồi cách bàn xa hơn mọi người một chút. Tưởng Nam Thư ngồi ngay cạnh anh. Vì đông người nên chỗ ngồi của họ rất sát nhau. Với khoảng cách này, chỉ cần Tưởng Nam Thư ngả người ra sau là có thể dựa vào lòng anh. Vì thế, cô cứ ngồi thẳng lưng, không dám ngả ra sau.

Tống Dã cúi xuống liếc nhìn phát hiện cô lại đang chơi game Otome, đeo tai nghe, trong game lại đang thân mật với "chồng ảo".

"Tưởng Nam Thư, em chơi Vương Giả Vinh Diệu không?" Anh đột nhiên lên tiếng.

Tưởng Nam Thư khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Chơi, nhưng không chơi nhiều lắm."

"Biết chơi là được." Tống Dã thản nhiên nói, "Để tôi kéo em vào."

"Đã lâu rồi tôi không chơi, có thể sẽ kéo chân mọi người đấy." Tưởng Nam Thư nói thật, hai năm nay tăng ca nhiều, cô thích chơi những thứ như Otome hơn, nó vừa dễ lại mang giá trị tinh thần cao hơn.

Tống Dã bâng quơ: "Em chọn tướng đi, tôi đánh hỗ trợ."

Tưởng Nam Thư tháo tai nghe, vào game, chọn Ngự Cơ. Ảnh đại diện của Tống Dã ngay sau đó sáng lên, anh chọn Trang Chu. Ván game bắt đầu, mọi người phát hiện Tưởng Nam Thư không gà mờ như cô nói, thao tác cũng khá tốt, hoặc cũng có thể do Tống Dã hỗ trợ quá tốt. Mấy lần Tưởng Nam Thư được anh hỗ trợ tốc độ, lúc này cô mới biết anh chơi game giỏi như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!