Ai giết ai cơ?
Anh ra tay trước mà còn dám đổ tội cho cô!
Tưởng Nam Thư lấy tay che cổ mình, mắt đỏ hoe đẩy anh ra. Tống Dã hơi khựng lại, thả lỏng bàn tay đang giữ gáy cô, chậm rãi đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, cả hai thấy rõ nét mặt đối phương. Ánh mắt anh vừa nóng bỏng vừa tức giận như ngọn lửa chưa tàn, chỉ còn sót lại chút lý trí và sự kiềm chế, giữ lại để làm lớp bảo vệ cho cô.
"Ai hẹn em ra ngoài vậy?" Tống Dã đút tay vào túi, giọng nói trầm thấp.
Tưởng Nam Thư ngớ người, theo phản xạ hỏi: "Anh nhìn điện thoại của tôi à?"
Không trách được anh bỗng dưng phát điên, tưởng rằng cô lại hẹn hò với đối tượng xem mắt nào đó sao?
Tống Dã không trả lời, chỉ im lặng cúi đầu nhìn cô.
"Là một người bạn học cũ." Tưởng Nam Thư bối rối, không biết nên nhắc đến Trần Thanh Việt như thế nào. Nếu không phải trước đó Trình Giai Giai hỏi tới, cô cũng sẽ bao giờ chủ động nhắc đến người này và những chuyện đã qua.
Năm đó xảy ra chuyện, người phụ nữ kia đã khóc lóc cầu xin Giang Dục, mong bà đừng nói sự thật cho Trần Thanh Việt biết. Khi đó cậu ta cũng như cô, vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, lại mất đi một chân, tâm lý đã rất bất ổn. Giang Dục với tấm lòng của một bác sĩ, bà không nỡ truy cứu thêm, chỉ làm theo phán quyết của tòa, bồi thường tiền bạc rồi dẫn cô chuyển trường, cắt đứt mọi liên hệ với nơi đó.
Năm hai đại học, Giang Dục thú nhận với cô về việc chồng đã ngoại tình, để tránh cô và Trần Thanh Việt gặp lại nhau, bà buộc phải liên lạc với người phụ nữ kia.
Không biết người phụ nữ đó có nói sự thật cho Trần Thanh Việt không, nếu có thì đã nói thế nào và nói được bao nhiêu.
Sau khi biết sự thật, Tưởng Nam Thư đã nhắn cho Trần Thanh Việt một tin: [Trần Thanh Việt, từ nay về sau, chúng ta đừng liên lạc nữa, tốt nhất cũng đừng gặp lại.]
Gửi xong, cô ngẩn ngơ rất lâu. Mãi đến khi nhận ra, đó cũng chính là câu mà Tống Dã từng nói với mình. Không ngờ một ngày nào đó, cô cũng sẽ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với một người khác.
Rất nhiều ngày sau Trần Thanh Việt mới trả lời cô: [Được.]
Từng ấy năm qua cả hai quả thực không hề liên lạc, cũng không gặp lại nhau. Vì vậy khi vừa nhận được tin nhắn từ Trần Thanh Việt, cô không khỏi kinh ngạc, trong lòng còn có chút áp lực khó nói. Quay về đây thì ắt sẽ có một số việc không thể tránh khỏi, người cô không muốn gặp có lẽ vẫn phải gặp lại.
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Tống Dã: "Chỉ là một người bạn học cũ lâu rồi không liên lạc, không phải đối tượng xem mắt, cũng không phải người mập mờ. Tôi không có ý định gặp anh ta."
Tống Dã nghe vậy, đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng đây là kết quả anh muốn.
Sau vài giây im lặng, anh trầm giọng hỏi: "Em chắc chứ?"
"…"
Còn phải chắc chắn nữa sao
Nói cứ như thể cô định phản bội vậy, chẳng lẽ anh cần cô hứa hẹn gì đó hay sao?
Cổ Tưởng Nam Thư vẫn còn hơi đau, nghĩ rằng người đàn ông này bề ngoài có vẻ lạnh lùng kiềm chế nhưng khi bị k. ích thích thì cũng phát điên như ai.
Cô nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi…biết anh đang theo đuổi tôi. Nếu tôi đã đi xem phim với anh mà vẫn mập mờ với người khác, chẳng phải là đang đùa giỡn anh sao? Tôi không tệ đến mức đó."
"Đúng, em không tệ." Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, khóe môi nhếch lên, cười nhạt một tiếng: "Em chỉ muốn chơi trò làm trước yêu sau, làm bạn tình trước rồi mới tiến tới yêu đương thôi."
"…"
Tưởng Nam Thư nghẹn lời, nói cứ như thể cô là một kẻ chỉ thèm khát cơ thể anh vậy.
"Tôi chỉ nói thế thôi…" Cô cúi đầu quay người nhập mật khẩu mở cửa, "Muộn rồi, anh về ngủ đi, mai còn phải đi làm."
Cửa mở, tiếng khóa cửa vang lên, đèn hành lang cũng sáng lên theo.
Tưởng Nam Thư cúi đầu bước vào trong, định đóng cửa lại.
Người đàn ông đưa tay chặn lấy cánh cửa, cúi xuống nhìn cô, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: "Tưởng Nam Thư, em muốn làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!